Trình Diệp Nhiên là một ngôi sao lớn, mười sáu tuổi đã ra mắt, vai diễn đầu tiên trong phim truyền hình liền giành được giải thưởng lớn, được ca ngợi là thiên tài diễn xuất. Những vai diễn mà hắn từng thủ vai đều in sâu vào trong lòng người xem, từ các dì sáu mươi tuổi cho đến trẻ nhỏ sáu tuổi nhìn thấy mặt hắn đều có thể gọi tên một nhân vật mà hắn từng diễn.

Gần đây hắn bị phanh phui một loạt scandal, nói rằng hắn không thể tự chăm sóc bản thân, đến ăn cơm cũng phải để trợ lý đút, coi trợ lý như nô tài mà sai khiến, bản thân thì cao cao tại thượng, khinh thường dân thường làm thuê, ở nhà còn là một công tử bám mẹ, chưa từng đυ.ng tay vào việc nhà.

Người quản lý khuyên hắn tham gia một chương trình tạp kỹ trồng trọt, để hắn thể hiện một chút trên chương trình, thay đổi lại danh tiếng.
“Trừ việc không phải người khác đút cơm và chuyện khinh thường dân lao động ra thì những điều còn lại bọn họ nói cũng không sai. Anh là anti-fan của tôi à, muốn tôi lên chương trình để xác thực mấy cái tin đồn kia chắc?” Trình Diệp Nhiên là phú nhị đại, từ khi sinh ra đã có ba bảo mẫu vây quanh chăm sóc. Trừ việc ăn mặc tắm rửa ra, tất cả việc nhà đều do bảo mẫu lo liệu.

“Có kịch bản mà, cứ xem như là đang diễn thôi. Hơn nữa, bộ phim sắp tới cậu chẳng phải sẽ đóng một bộ chuyển thể từ truyện trồng trọt sao? Tiện thể trải nghiệm trước, cũng coi như quảng bá luôn cho phim mới.” Quản lý dỗ ngọt mãi cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.

Hắn kéo hành lý đến khách sạn của tổ chương trình, nhận được kịch bản từ chỗ đạo diễn. Trong kịch bản chỉ viết bối cảnh câu chuyện và thân phận nhân vật của hắn, còn lại đều phải tự do phát huy.
Trước khi ngủ hắn đọc qua kịch bản một lượt. Đây là một thế giới cổ đại giả tưởng, bối cảnh ở một cái thôn. Hắn vào vai một tên lười biếng vừa cưới tức phụ, trong nhà nghèo xơ xác, nhiệm vụ của hắn là sau khi cưới tức phụ thì thay đổi thành người siêng năng, tu sửa nhà cửa, nuôi gia cầm, trồng hai mẫu lúa mạch…

Những thôn dân khác có thể là NPC do tổ chương trình cài vào, sẽ cố ý gây rắc rối và phát nhiệm vụ cho hắn, cũng có thể là những khách mời thực sự. Quan hệ giữa các khách mời là cạnh tranh.

Hắn và vợ mình là một nhóm, thi đấu với các khách mời ẩn khác.

Hắn lật đến trang cuối mà vẫn không thấy ai sẽ đóng vai vợ hắn, nhưng hắn cũng đoán được, không phải là diễn viên mới muốn kiếm chút danh tiếng thì cũng là nữ minh tinh từng bị đồn thổi với hắn, hoặc là nữ chính trong bộ phim mới.
Đạo diễn của tổ chương trình này nổi tiếng thích “chơi chiêu”, bất kể khách mời nổi tiếng đến đâu cũng đều từng bị ông ta trêu chọc. Cũng nhờ thế mà tất cả các chương trình tạp kỹ ông ta làm đều nổi đình nổi đám.

Nhưng điều hắn hoàn toàn không ngờ được là, tổ chương trình lại nhân lúc hắn ngủ say mà thay quần áo cho hắn. Trước đó vì đóng phim hắn đã để tóc dài, kết quả bị tổ chương trình làm cho ra dáng một tên ăn mày, trên người còn bôi đầy bùn đất. Kỳ lạ nhất là hắn hoàn toàn không hề hay biết!

Bình thường quản lý hay than phiền hắn ngủ quá say, mỗi lần gọi dậy đều vô cùng khó khăn, hắn còn tưởng anh ta nói quá. Nhưng trải qua chuyện lần này, hắn cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của anh ta — đến bị người ta khiêng ra khỏi khách sạn mà còn không tỉnh, đúng là ngủ chết thật rồi.

Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh fan hâm mộ cười ngất khi chương trình phát sóng.

Tưởng rằng tổ chương trình đã đủ lố bịch, cho đến khi hắn thấy một tiểu mỹ nhân mặc hồng y, tay xách một cái bọc nhỏ đứng trước cửa, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.

Khó trách khán giả thường nói, đầu óc có nhanh đến đâu cũng không theo kịp tốc độ “chơi chiêu” của đạo diễn. Hắn thật sự không ngờ, đạo diễn lại tìm một nam nhân đến đóng vai tức phụ của hắn.

Chơi "bán hủ" kiểu này, chương trình này có còn sống nổi không? Có khi phát sóng hai ngày là bị cấm rồi cũng nên?

Hắn vẫn chưa yên tâm, đi vài bước về phía thiếu niên đứng ở cửa, “Ngươi… là tức phụ của ta à?”

Vừa hỏi xong, hắn liền thấy thiếu niên kia cảnh giác lui về sau hai bước, như thể sợ hắn làm gì y
 

Đây là lần đầu tiên đại minh tinh bị người ta ghét bỏ như vậy, còn thấy có chút mới mẻ, thậm chí bật cười vì tức, cố ý trêu ghẹo: “Tức phụ xinh đẹp, lại đây để phu quân ôm một cái nào.”

Thẩm Vân Đường cau mày đầy ghét bỏ, giọng run run nói một câu: “Ghê tởm chết đi được.”

Trình Diệp Nhiên: “???”

Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta ghét bỏ như vậy. Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng ăn mày nhếch nhác của mình, vừa bẩn vừa hôi, đúng là đủ ghê tởm, cũng khó trách bị người ta chê.

“Ngươi tên gì?” Trình Diệp Nhiên mặc trên người một bộ đồ rách nát, cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc thì kéo áo, lúc lại gãi cổ

“Thẩm Vân Đường.” Thẩm Vân Đường đứng ở cửa, cảm thấy tên lười này tính tình cũng không tệ lắm, không giống như Hạ Tiểu Ngũ, nóng nảy thô lỗ, chỉ một chuyện nhỏ cũng đánh mắng y.
Y thở phào nhẹ nhõm, thử dò hỏi Trình Diệp Nhiên: “Ta có thể vào không?
 “Đương nhiên là có thể, mời vào.” Trình Diệp Nhiên nghiêng người nhường đường.

Thẩm Vân Đường trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đã gả tới rồi thì chỉ có thể nhận mệnh. Thế nhưng khi y đẩy cửa ra, suýt nữa bị mùi hôi xộc tới làm cho ngã lăn ra đất.
Trình Diệp Nhiên thấy phản ứng đó, không nhịn được bật cười khẽ.
“Ngươi thường ngày sống ở nơi thế này sao?” Thẩm Vân Đường bịt mũi nhìn hắn.

Trình Diệp Nhiên cứ tưởng y đang diễn theo kịch bản, không ngờ diễn xuất của y lại tốt đến vậy. Chỉ là gương mặt lại quá ngọt ngào, nếu muốn bước chân vào giới giải trí thì con đường diễn xuất e rằng sẽ rất hạn chế.

“Có chổi không? Hoặc cái xẻng?” Thẩm Vân Đường thực sự không thể chịu nổi nữa, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ mới dám ngủ.

“Làm gì cơ?” Trình Diệp Nhiên còn đang mải nghĩ xem có vai diễn nào phù hợp với y, tâm trí bay bổng, căn bản không suy nghĩ gì tới câu hỏi của Thẩm Vân Đường.

“Quét dọn, không thì làm sao ở nổi.” Giọng điệu Thẩm Vân Đường đầy vẻ ghét bỏ, muốn mắng người nhưng lại sợ chọc giận Trình Diệp Nhiên rồi bị đánh, đành hạ giọng nhỏ nhẹ.

Ở thôn bọn họ, nhà phu quân có thể tùy tiện đánh mắng phu lang hay tức phụ được gả vào, chẳng ai cho đó là điều sai trái. Y còn thường nghe người ta nói: “Có ai làm dâu mà không bị đánh đâu, đặc biệt là dâu mới, càng phải đánh mạnh để răn đe, lập quy củ, sau này mới dễ dạy bảo.”

Tuy y sợ bị đánh, nhưng vẫn nói lời chê bai, coi như thử dò thái độ của Trình Diệp Nhiên, nếu hắn là loại người dễ nổi nóng, sau này y sẽ tránh mặt, ít lời thì hơn. Thế mà Trình Diệp Nhiên không biết là không nghe thấy hay căn bản chẳng bận tâm, quay người đi ra sân sau: “Ngươi chờ ta một lát, ta đi tìm thử xem có cái gì không.” Thẩm Vân Đường đi theo sau hắn ra hậu viện. Hậu viện lớn hơn y tưởng, có thể trồng được khá nhiều rau, còn có cả chuồng gà và chuồng lợn. Chỉ tiếc là vườn rau thì đầy cỏ dại, chuồng gà chuồng lợn đều trống trơn, có lẽ đã nhiều năm không sử dụng rồi. Nghe nói Trình gia trước kia cũng là hộ giàu có trong thôn, Trình Diệp Nhiên thuở nhỏ từng học chữ, còn thi đỗ đồng sinh. Sau này nghe nói cha nương hắn mất sớm, hắn lại được nuông chiều từ nhỏ, chẳng biết làm gì, chỉ dựa vào việc bán dần đồ đạc trong nhà mà sống. Thẩm Vân Đường đã nghe không ít lời đồn về Trình Diệp Nhiên, các đại thẩm trong thôn nói có nhiều người thấy hắn ngốc nghếch, đã nhân cơ hội mua đất Trình gia với giá rẻ mạt.

Y chẳng thấy thương cảm gì cho Trình Diệp Nhiên cả — một nam nhân, dù cha nương không còn cũng không đến mức sống bê bết như bây giờ.“Dùng tạm vậy.” Trình Diệp Nhiên tìm được một cái xẻng, một chiếc chổi cũ, và một cái bao vải rách.

Dù trông có vẻ cũ kỹ, nhưng do để lâu không ai dùng nên những vật này vẫn còn khá nguyên vẹn

“Ngươi muốn dùng cái nào?” Trình Diệp Nhiên hỏi y.

Thẩm Vân Đường đưa tay giật lấy cái chổi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói như thể ngươi sẽ cùng ta quét dọn vậy.”

“Tại sao ta không thể cùng ngươi dọn chứ? Lúc còn đi học ta cũng từng làm trực nhật đó, đừng nói ta như thể là một đứa con cưng của mẹ vậy.” Trình Diệp Nhiên vác cái xẻng lên vai, xách theo bao vải, vừa đi vào nhà vừa khe khẽ hát.

Thẩm Vân Đường còn đang bất ngờ trước hành động của hắn thì chợt nghe một tiếng “ọe” lớn.

Thẩm Vân Đường: “…”

“Ngươi đừng vào vội, đợi ta một chút.” Trình Diệp Nhiên nhanh chóng chạy đến chiếc rương của mình, lục lọi lấy ra hai chiếc khẩu trang, đeo một cái rồi đưa cái còn lại cho Thẩm Vân Đường.

Hắn còn chưa nhận ra việc mình xuyên không là bởi — rương hành lý và điện thoại vẫn ở ngay bên người, lại còn đang tham gia chương trình nông gia, khiến hắn càng khó nhận ra bản thân đã xuyên vào thế giới khác.
“Đeo cái này vào đi, không thì ta cũng sợ ngươi trúng độc mất.” Trình Diệp Nhiên quay người bước vào trong nhà, nhìn thấy đống cơm canh mốc meo, cùng hai con chuột chết thối rữa lộ cả xương trắng trên sàn, hắn căn bản không tin đó là thật, chắc chỉ là đạo cụ mà tổ chương trình chuẩn bị, trong lòng còn thầm giơ ngón cái khen tổ đạo cụ làm việc có tâm.

Không biết có dọa khán giả sợ chết khϊếp không, chứ hắn thì không có chút áp lực tâm lý nào, cầm xẻng xúc xác chuột cho vào bao vải, rồi tiếp tục xúc những thứ rác rưởi khác.

Trong lúc dọn dẹp, Trình Diệp Nhiên cũng tranh thủ nhìn quanh nhà xem có camera giấu đâu không, nhưng tìm mãi chẳng thấy gì.

Dù không phát hiện, hắn vẫn cho rằng do mình tìm chưa kỹ, chắc chắn trong nhà đã gắn kín camera từ mọi góc rồi.

Hắn quay đầu liếc nhìn Thẩm Vân Đường, thấy y cũng đang cẩn thận quét nhà, động tác nhanh nhẹn hơn hắn nhiều.
Tuy cùng trong giới giải trí, nhưng trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với idol, chỉ nghe nói họ đều mảnh mai yếu đuối, yêu cầu đủ điều. Thấy Thẩm Vân Đường trông yếu ớt như cần người bảo vệ, hắn còn tưởng y là kiểu người không biết làm việc nhà, ai ngờ lại giỏi hơn hắn nhiều, hắn tự nhủ phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Thẩm Vân Đường vốn nghĩ sau khi gả vào Trình gia, mọi việc trong ngoài đều phải do y tự tay làm, còn cái tên lười kia thì chỉ nằm dài trên giường, chẳng động tay động chân, lại còn sai y làm cái này cái kia, không làm tốt thì bị đánh.

Ai ngờ được Trình Diệp Nhiên lại chủ động dọn dẹp nhà cửa, mà còn làm rất nghiêm túc.

Đặc biệt là vừa nãy, khi y bị hai cái xác chuột dọa cho tim đập thình thịch, còn đang nghĩ tên lười kia chắc chắn sẽ không đυ.ng vào, mình phải tự nghĩ cách xử lý, thì Trình Diệp Nhiên đã ra tay dọn sạch rồi. Không ngờ tên lười kia cũng có chút đáng tin như vậy…
Nhưng hôm nay mới là đêm tân hôn đầu tiên, y chưa thể chắc chắn được Trình Diệp Nhiên là hứng chí nhất thời, hay là vì thành thân rồi mà muốn làm lại cuộc đời.

Đang nghĩ thì bỗng nghe bên cửa sổ vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, y quay đầu nhìn, đúng lúc thấy ba cái đầu lấp ló.

Thẩm Vân Đường giật mình hét to một tiếng, Trình Diệp Nhiên cũng quay lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hoảng hốt — trong đêm tối mà nhìn thấy ba cái đầu ló ra ngoài cửa sổ, chẳng khác gì phim kinh dị!

Ba người kia là đám thanh niên trong thôn, bình thường thích hóng chuyện. Nghe nói hôm nay tên lười lấy phu lang, liền mò tới nghe lén, muốn xem đêm động phòng của tên lười có phải cũng nằm im không động đậy, phải để tiểu phu lang chủ động hay không.

Ai ngờ lại được xem một màn còn thú vị hơn cả động phòng — tên lười lại chủ động dọn dẹp nhà cửa! Đừng nói tên lười, mấy gã nam nhân khác trong thôn còn chưa từng làm việc nhà, thế mà hắn lại đi làm cái này, đúng là kỳ tích!

Ba người bị phát hiện, cuống cuồng trèo tường chạy mất, vừa chạy vừa hò hét khắp thôn: “Không thể tin nổi, tên lười cưới phu lang xong thì biết siêng rồi!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play