Thẩm Vân Đường kinh ngạc đón lấy hai cái gối đầu, tỉ mỉ xem xét, đường kim mũi chỉ đều chặt chẽ ngay ngắn, không chút qua loa.
“Thế nào? Có phải là rót vỏ kiều mạch như trước kia không?” Trình Diệp Nhiên hỏi hắn.
Thẩm Vân Đường ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp nụ cười rạng rỡ như nắng xuân của y, trong thoáng chốc liền sững người. Ai mà ngờ được cái người từng bị cả thôn chê cười lười biếng lại có thể sở hữu một dung mạo động lòng như thế. Đến khi bị Trình Diệp Nhiên gọi một tiếng, hắn mới giật mình tỉnh lại, “A, được, cơm xong rồi hãy rót, nhanh ra ăn cơm đi, nguội hết bây giờ.”
“Ngươi đúng là người đáng tin, rất biết cách chăm sóc người khác.” Trình Diệp Nhiên không tiếc lời khen ngợi hắn, “Nếu không có ngươi, mấy ngày nay ta chắc thảm lắm, ngay cả bữa cơm chắc cũng chẳng có mà ăn.”
“Đừng nói mấy lời buồn nôn đó nữa.” Thẩm Vân Đường xoa cánh tay như nổi da gà, “Sao ngươi cứ nói mấy câu dễ gây hiểu lầm vậy chứ, rõ ràng ngươi đâu có thích ta.”
“Ta có chỗ nào không thích ngươi? Ta đã làm gì khiến ngươi hiểu lầm?” Trình Diệp Nhiên cau mày, “Chẳng lẽ ta lúc nào cũng mặt lạnh với ngươi? Bình thường ta không cười thì đúng là trông hơi khó gần, thường bị người hiểu nhầm là giận dỗi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT