Chương 1: Mười năm trước – Trong lòng Cấm Vực
Gió đêm xé rách bầu trời. Tiếng sấm như tiếng trống tang từ cửu thiên, vọng xuống nhân gian. Trên vùng đất cằn khô cháy xám, xuất hiện hai thân ảnh quấn lấy nhau, máu nhuộm đỏ cả đoạn đường dài phía sau. Là một đôi nam nữ, đang bước từng bước chân nặng nề đạp xuống mặt đất.
“Chúng ta hết đường lui rồi”
Giọng nam trung niên vang lên âm thanh khàn đặc vì quá sức. Người này gương mặt rắn rỏi, cằm vuông, lông mày rậm. Tay cầm đoản đao đỏ rực nhưng đã vỡ một nửa. Bên cạnh là một người phụ nữ có đôi mi cong, tóc dài ngang hông. nếu để đánh giá người phụ nữ này chỉ có thể nói quốc sắc thiên hương vạn người có một. Thế nhưng thời điểm này trên gương mặt ấy lại tái nhợt hiện lên vẻ mệt mỏi, dường như đã là đèn cạn dầu.
Phía trước là Cổ Tâm Cấm Vực – vùng tử địa không người dám đặt chân, sau lưng là sát cơ như bóng đè, sát khí cuồn cuộn ép trời nghiêng đất vỡ.
Phía chân trời, ba đoàn nhân mã đồng loạt xuất hiện. Dẫn đầu là nhóm vận hắc y, mặt nạ hình trăng khuyết, tà khí u linh lượn quanh, giống như sát thần. Theo sát bên phải là một nhòm khác trang phục áo lam thêu ấn thủy, hàn khí tản ra dường như có thể đóng băng tử khí xung quanh. Và cuối cùng – một đội nhân ảnh vẽ hoạ giáp, áo bào rực sắc đỏ máu theo sát bên trái hắc y
Họ bao vây đôi phu thê đã không chút sức lực. vết thương chằng chịt, máu me chảy ướt y phục nhỏ giọt xuống chân.
Sát khí bao vây một nữ tử trong đoàn áo lam bước ra , nhìn người phụ nữ đối diện giọng nói thanh như tiếng chuông ngân vang từ địa ngục:
“Nếu hiện tại ngươi trở về… ta có thể lựa lời nói với điện chủ đại nhân tha ngươi con đường sống”
“Phu quân.” Giọng người phụ nữ có chút sợ hãi. Một ngụm máu từ cổ hỏng phun ra lúc này mặt nàng càng thêm tái xanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, từng nhịp thở mang theo co rút. Nàng hoảng sợ đặt tay lên bụng, dường như có thứ gì đó đang quẫy động – linh khí xung quanh đang bị thứ gì đó nuốt trọn.
“Không xong, là cổ trùng”
Một nữ tử hắc y trong đoàn cười lạnh:
“Muốn giữ mạng đứa trẻ? Quá muộn rồi. Cổ trùng Hoang Huyết sắp ăn sâu vào nguyên thai. Nó sinh ra… sẽ không còn là con người.”
Gió rít.
“Khốn kiếp!” – người đàn ông gầm lên, gân xanh nổi đầy trên trán giẫm mạnh xuống đất, tạo ra một trận pháp tạm thời ngăn cản trước truy binh. Nhưng linh lực đã cạn trận pháp tạo ra như tấm lụa mỏng không chống đỡ được bao lâu
Phía sau lưng là Cổ Tâm Cấm Vực từng luồng tử vụ (sương chết) cuộn lên như linh hồn người chết khóc gào.
“Chúng ta vào đó…” – hắn quay đầu nhìn, ánh mắt đầy quyết tuyệt
Người vợ mỉm cười, máu ứa ra từ khóe môi:
“Được, ta theo chàng. chết ở cấm vực còn hơn chết dưới tay bọn chúng.”
Ngay khi bước vào ranh giới Cấm Vực, cơn co giật nơi bụng khiến nàng thét lên. Cổ trùng đã đến giai đoạn phát tán. Nếu không lập tức phong ấn, nó sẽ ăn hết cả sinh linh thai nhi.
Với sức tàn, nàng gỡ từ cổ ra một chiếc vòng xích đã rỉ sét – pháp bảo phong ấn thất truyền của một nhánh cổ tộc xưa.
“Ta dùng đạo cơ… lấy một nửa sinh mệnh làm tế dẫn… một nửa linh hồn làm khóa trận… giữ lại… một… đường sống…”
Nàng niệm chú. Bầu trời Cấm Vực nổi lên tia sét đen. Giữa lòng bàn tay, một đạo ấn văn đẫm máu hình xoắn ốc xoay tròn hiện ra – rồi từ từ nhập vào cơ thể tiến vào trong bụng, một dấu ấn đỏ tím bỗng bừng sáng – hình hoa văn không rõ, như cổ văn sống, chậm rãi khắc xuống. Khi ấn văn thành hình cũng là lúc phong ấn khai mở, cơ thể người phụ nữ cũng đã suy kiệt ngã xuống mặt đất rơi vào hôn mê
Người đàn ông quỳ xuống ôm lấy nàng – mắt đỏ như máu, giọng khàn:
“Là ta đã hại nàng.”
Phía sau, ba thế lực không dám bước thêm nửa bước – ai cũng biết, một khi đã vào Cổ Tâm Cấm Vực sâu quá ba trượng, sẽ không còn đường quay đầu.
Người đàn ông quay lại nhìn sương mù dày đặc, thở dốc:
“Ta sẽ cố gắng tìm một tia sinh cơ…sẽ đưa nàng ra khỏi đây.”
Giọng hắn hạ xuống, 2 tay liền ôm lây thân ảnh yếu ớt .Sấm sét gào rít, bầu trời nứt toác. Bóng người bước dần vào làn sương chết. Bỏ lại Sau lưng ba đại thế lực chỉ dõi mắt nhìn – không ai dám bước theo.
Và rồi… tất cả chìm vào tĩnh lặng.