16.Bánh bao nhỏ phải sống thật tốt

“Chậc, hỏi lắm vậy làm gì. Ông đây vốn định nuôi nó lớn để thịt, ai ngờ các ngươi xuất hiện đưa nó đi. Người cũng bị đoạt mất rồi, bây giờ ông đây nói ông đây có quan hệ với nó, các ngươi sẽ trả nó lại cho ông đây à?”

“Ngươi, quả nhiên là muốn nuôi ấu tử? Ngươi muốn dùng hắn để làm gì?”

“Buồn cười thật đấy, nghĩ ông đây ngu đến mức sẽ tiết lộ hành động của mình cho ngươi à? Ông đây muốn làm gì, không đến lượt các ngươi quản…” Cung Ân còn muốn nói thêm vài lời, thế nhưng, Lăng Vân Tửu, người vốn dĩ đã đi xa, đột nhiên xuất hiện trở lại. Cậu đi ra từ một gốc cây, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn.

Đôi mắt ấy vô cùng quen thuộc với hắn. Mỗi ngày, hắn đều dành ra rất nhiều thời gian của mình để nhìn ngắm đôi mắt này, để trầm trồ khen ngợi, để tự hào. Thế nhưng hiện tại, đôi mắt vẫn luôn đen láy linh hoạt chứa đầy ý cười cùng dịu dàng giờ đã nhiều thêm một tia ưu thương.

Cậu đau lòng gọi tên hắn, cái tên mà ngày nào trong bảy năm qua, cậu cũng gọi đến ấm áp: “Ân Ân!”

Cung Ân mím môi.

Dáng vẻ này, chắc là đã nghe thấy tất cả những gì mà hắn nói rồi đi.

Vậy cũng được, dù gì cũng không thể quay lại. Dù gì thì sau này, nó cũng phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn thì hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về. Suy đi tính lại, nó cũng chỉ là một nhân vật ở trong một tiểu thế giới, không đáng dành quá nhiều tình cảm. Huống hồ, từ trước đến giờ, hắn cũng chưa từng dành tình cảm cho bất kì kẻ nào.

“Những gì huynh vừa nói, đều là thật sao?”

Huynh ấy là ma tu, nhận nuôi hắn, đối tốt với hắn, chỉ là để một ngày nào đó lợi dụng hắn, ăn hắn?

Cung Ân cười lạnh: “Thật thì sao, mà không thật thì sao? Nếu như ngươi đã tự mình quay trở về, vậy thì về với ta đi.”

 Hắn lao tới chỗ Lăng Vân Tửu đang đứng, muốn túm lấy cậu. Thế nhưng, Lâm Hách đã nhanh hơn một bước, đưa cậu thoát khỏi chiêu của hắn. Hay nói chính xác hơn, là hắn cố tình thả chậm tốc độ lại, để cậu có thể dễ dàng được Lâm Hách cứu thoát.

Tiểu bánh bao, phải sống thật tốt đó.

Lâm Hách mang theo Lăng Vân Tửu, chạy về một nơi xa, đến khi nắm chắc Cung Ân không đuổi theo nữa mới dừng lại. Ông đặt cậu xuống đất, khẽ vỗ vai cậu an ủi.

Cung Ân kia quả nhiên chuyên làm điều ác, đến một đứa trẻ cũng muốn lừa dối chà đạp. Ông cũng hiểu tâm trạng của cậu hiện tại, thế nên cũng không lên tiếng, dành cho cậu thời gian tự mình suy ngẫm.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt một cái đã hơn một năm. Cung Ân ngồi trên ngai làm bằng vàng ròng khảm đá quý tại ma cung, một tay chống cằm, một tay đặt trên đùi, biểu cảm có chút ngơ ngẩn.

“Ký chủ, có vẻ tâm trạng của ngài không được tốt nhỉ?”

Cung Ân hừ lạnh một tiếng: “Thì làm sao?”

“Ký chủ đừng buồn mà, có vấn đề gì, có thể tâm sự với tôi.”

“Tâm sự với ngươi?”

Cung Ân dường như đang nghe một mẩu truyện cười ngắn. Trên thế giới này, kẻ không xứng để được hắn tâm sự nhất chính là cái hệ thống rách này. Nếu không phải tại nó, hắn cũng không rơi vào tình trạng như thế này.

Chỉ là, chính hắn cũng không thể ngờ, có một ngày, mình sẽ đem lòng nhớ thương một người đến vậy. Một năm trôi qua rồi, không biết tiểu bánh bao thế nào, ở nơi đó sống có tốt không, có cao hơn chút nào không, má có còn là bánh bao không?

Bánh bao của hắn, bây giờ có lẽ đã không còn là của hắn nữa rồi nhỉ?

17. Giả trang gặp lại

Hệ thống trong hình hài con ong nhỏ nhìn ký chủ không ngừng ngồi ngơ ngẩn, tay đặt trên đùi còn nắm chặt chiếc trâm phượng ngọc đỏ chói mắt thì đương nhiên có thể đoán ra được nguyên nhân khiến tâm trạng của hắn trở nên tồi tệ. Nhưng mà, nó cũng không còn cách nào, nó cũng không thể bảo ký chủ đi gặp người ta được, sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện mất.

Ể, thế nếu không làm ảnh hưởng đến cốt truyện thì sao?

“Ký chủ, ngài có muốn đi gặp nam chính không?”

“Nam chính cái gì? Người ta muốn gặp là tiểu bánh bao của ta.”

Tiểu bánh bao của người còn không phải nam chính à. Đương nhiên, bản hệ thống sẽ không chấp nhặt cái kẻ tâm tình có vấn đề.

“Nếu ký chủ muốn đi gặp vậy thì cứ đi gặp đi, chỉ cần không để nam chính nhận ra thân phận của ngài là được.”

“Ý của ngươi là, chỉ cần ta cải trang…”

“Đúng…” vậy.

Nó còn chưa nói xong, Cung Ân đã đứng bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Dường như hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

Hoa Mặc đang từ bên ngoài đi vào, đột nhiên có bóng trắng lướt qua.

Hoa Mặc: “...”

Đại nhân đi đâu mà nhanh vậy?

Quả nhiên là đại nhân, cho dù bóng lưng thôi cũng vô cùng xinh đẹp.

Tự Tại phái nằm trên dãy núi phía Bắc bao gồm năm đỉnh. Tuy nhiên, mặc dù đất rộng nhưng Tự Tại phái lại chỉ là một môn phái không nằm trên bảng xếp hạng các môn phái mạnh nhất. Nơi này nếu không phải có lịch sử lâu đời thì chắc đã bị những môn phái khác đem ra làm trò cười rồi.

Tại một sườn núi, nơi có dòng suối nhỏ vắt qua, thiếu niên mười ba tuổi ngũ quan đã bắt đầu nảy nở, đôi mắt to tròn đáng yêu trước đây nhiều thêm vài phần cương nghị, sườn mắt cũng trở nên rõ nét hơn. Y đắm mình trong dòng nước suối mát, cơ thể chìm nổi trong dòng nước, bởi vì vẫn chưa thành niên nên vòng eo vẫn còn nhỏ vô cùng, bắp tay cũng cực kì mềm mại.

Đột nhiên, một nhóm người xuất hiện, bọn họ giống như đã có chuẩn bị từ trước, vừa bước ra đã nhắm tới bộ y phục thiếu niên đặt trên bờ suối, không ngừng vung kiếm c.h.é.m nát. Thiếu niên phát hiện thì cũng đã muộn, bộ đồ của y nát đến mức chắc thể mặc lại nổi nữa.

Thiếu niên lạnh lẽo nhìn đám người: “Các ngươi nhàm chán thật đấy.”

Rõ ràng là chuyện này không chỉ mới xảy ra một hai lần.

“Chỉ là một tên ăn mày, được Lâm sư bá nhặt được mà thôi, còn dám bày ra dáng vẻ đó với chúng tao?”

“Đáng thương thật đấy.” Lăng Vân Tửu cười như không cười.

Đám người cảm nhận được sự khinh thường từ trong lời nói của y, phẫn nộ lao về phía y, rõ ràng là muốn ỷ đông h.i.ế.p yếu. Thế nhưng, ngay lúc bọn chúng chưa đạt được mục đích thì từ một tán cây cạnh đó, truyền đến âm thanh lười nhác.

“Ồn ào như thế, có để cho người khác ngủ hay không?”

Đám người làm việc xấu lén lút sợ nhất là bị người khác biết, nghe thấy tiếng nói xa lạ, bọn chúng lập tức lùi lại phía sau. Chủ nhân của tiếng nói cũng nhảy từ trên tán cây xuống.

Nhìn thấy dung mạo của hắn, cả đám người sợ đến mức run chân: “Ngươi, ngươi là người hay ma.”

Hắn cười cười: “Các vị đạo hữu này, miệt thị ngoại hình của người khác là không hay đâu. Có cần ta đi tìm Lâm Hách, nói một chút về đám đệ tử của ông ta không?”

“Ngươi, ngươi quen biết Lâm sư bá?”

Lần này hắn không trả lời, chỉ cười bí hiểm. Đám người bị nụ cười cùng dám vẻ của hắn dọa sợ, không dám nói thêm lời nào, trực tiếp che mặt rời đi.

Rất nhanh, chỉ còn lại hai người.

Hắn cởi thượng y của mình ra, ném về phía Lăng Vân Tửu vẫn còn đang ngâm mình ở dưới nước, còn vô cùng biết ý mà quay lưng về phía y: “Dùng tạm đi.”

18. Âm thầm bảo vệ

Mau nhận đi, đồ trong giới chỉ toàn bộ đều là đồ cũ, hắn chỉ mới mua đúng bộ y phục này. Không thể tùy tiện lấy đồ cũ ra, chỉ có thể ủy khuất bánh bao dùng tạm cái thượng y này vậy.

Lăng Vân Tửu lạnh nhạt liếc mắt, vốn muốn trực tiếp từ chối lòng tốt của người lạ mặt này. Thế nhưng, ngay khi tầm mắt của y chạm vào chiếc trâm phượng đỏ tâm tình lập tức thay đổi.

Y nhận lấy thượng y từ tay người đó, chân trọng mặc lên người, dùng nó che kín cơ thể vẫn chưa nảy nở hết của mình. Đợi khi phía sau không còn tiếng động, Cung Ân mới quay về sau, nhìn tiểu bánh bao của mình thêm một cái.

Ừ, vừa từ xa nhìn không rõ, mới một năm không gặp, tiểu bánh bao của hắn ngày nào đã biến thành trung bánh bao rồi. Hai cặp má kia, sờ vào vẫn sẽ thích như trước nhỉ.

Đôi mắt đen láy dính chặt lên gương mặt hắn, bên trong còn hiện lên ảnh ngược của một ma tu sở hữu vết sẹo trên mặt vô cùng đáng sợ. Nửa mặt trái của hắn chẳng biết từ khi nào nhiều thêm một vết sẹo, hình dáng giống như chân nhện nổi lên từ khóe mắt, không ngừng lan tới tận cằm.

Lăng Vân Tửu nhìn chằm chằm vết sẹo, càng nhìn càng đau lòng, cổ họng phát ra âm thanh mềm mại: “Ân…”

Cung Ân: “...”

Gì, y vừa nói cái gì? Không lẽ thân phận của hắn bị lộ rồi?

Cảm nhận được sự lo lắng trong mắt hắn, Lăng Vân Tửu lập tức sửa miệng: “Ân Ưu, ta tên là Ân Ưu, còn ngươi thì sao?”

Nếu như hắn đã không muốn tiết lộ thân phận thật, vậy thì y cũng không ép hắn. Chỉ cần hắn nguyện ý ở lại bên cạnh y, không bỏ rơi y.

Hóa, hóa ra là giới thiệu tên à? Làm bản tọa sợ hết hồn.

“Tịch, ta tên là Tịch.”

Dù sao cũng là tên của hộ pháp, bản tọa mượn dùng một chút chắc sẽ không sao đâu ha.

Lăng Vân Tửu nghe thấy cái tên này, bật cười thành tiếng. Huynh ấy còn lười đến mức dùng tên của quản gia ư?

Bỏ đi, chỉ cần huynh ấy thích.

“Nhưng mà, tên thật của ta không phải Ân Ưu. Thật ra, ta tên là Lăng Vân Tửu.”

Lời này, y đã muốn nói với hắn từ rất lâu rồi, chỉ là không có cơ hội. Hiện tại có thể nói ra, thật khiến bản thân cảm thấy thoải mái.

“À, vậy sao? Ha ha.”

Nụ cười trên mặt Cung Ân cứng đờ, đáy lòng không ngừng tràn lên cảm xúc ghen ghét. Bánh bao của bản tọa, vậy mà lại tùy tiện nói tên thật của mình cho một kẻ chỉ vừa mới gặp lần đầu.

Tức ch/ết bản tọa mà. Bản tọa tự tay cứu người, nuôi người bảy năm còn không được phúc lợi này đâu.

Cung Ân ghen với chính mình, ghen đến mức hừ lạnh thành tiếng.

Hai người bọn họ ở bờ suối lôi kéo một hồi thì từ xa truyền đến tiếng bước chân. Dáng vẻ này của Cung Ân không tiện để người khác nhìn thấy, chỉ có thể rời đi trước.

“Chúng ta vẫn có thể gặp lại chứ?”

“Đương nhiên có thể. Ta vẫn sẽ ở đây, ngươi muốn gặp ta thì có thể tới đây bất kì lúc nào.”

“Chờ ta.”

Nói rồi, Lăng Vân Tửu liền xoay lưng rời đi, y không muốn cái người kia nhìn thấy Cung Ân. Y biết đám người này có thành kiến với hắn, không thể để bọn họ nhìn thấy hắn được.

Lâm Hách nhìn thấy y mặc đồ lạ chạy tới phía mình, không khỏi nhíu mày: “Ân Ưu, y phục của con…”

Lăng Vân Tửu cuốn chặt y phục quanh người, tùy tiện đáp: “Con đi tắm, vô tình làm rách mất.”

Nói rồi, y tiếp tục đi thẳng, cũng không để tâm ánh mắt kì lạ Lâm Hách nhìn mình. Ông đợi y đi khuất, mới tự chạy tới bờ suối kiểm tra. Kết quả, ngoài đống y phục bị kiếm ch/ém nát thành từng mảnh nhỏ thì chẳng còn gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play