1.Bản tọa xuyên không rồi?
Cung Ân khó chịu mở mắt, phát hiện trần nhà có điểm kì lạ. Hắn mơ mơ màng màng đỡ cái đầu nặng trĩu của mình, khó khăn ngồi dậy. Kìm không được tiếng chửi thề trong lòng.
Trời đ/ụ, cơ thể nhẹ tựa lông hồng của bản tọa, sao hôm nay lại nặng như vậy?
Tay chân nặng đến mức muốn cử động cũng phải dùng rất nhiều sức.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng làm bằng gỗ rộng khoảng một trăm mét vuông.
Cung Ân: “...”
Cái nồi, nhà vệ sinh của tên nào? Kẻ nào kê giường ngủ trong nhà vệ sinh vậy hả?
Cung Ân tức giận vỗ một cái xuống giường, ván giường vang lên âm thanh thanh thúy. Có thể chịu được một chiêu của hắn, chứng tỏ cái giường này cũng rất có tiềm năng.
Nhưng mà, có ai có thể giải thích cho bản tọa, tại sao bản tọa lại nằm ngủ trong nhà vệ sinh được hay không?
Đang lúc hắn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì, dưới gầm giường vang lên một thứ âm thanh vô cùng gai người.
*Xì xì*
Đại não của Cung Ân vô thức căng thẳng. Âm thanh này, không ai quen thuộc hơn hắn ta.
Từ dưới gầm giường, một con rắn to bằng ba đầu ngón tay, hoa văn trên thân vô cùng lòe loẹt chậm rãi bò ra. Cung Ân nhìn chằm chằm con rắn, cánh tay theo bản năng mà đưa lên.
Bạch một tiếng, đầu con rắn bị cái ván giường do Cung Ân dùng lực bẻ gãy trực tiếp đ/ánh n/át b/ét. Th/ảm cảnh này không hề báo trước, thế nhưng, từ vị trí n/át b/ét của đầu con rắn, nơi vốn dĩ nên phải chảy m/á/u be b/ét lại chẳng thấy giọt m/á/u nào.
Cung Ân kì quái nhấc ván giường lên.
Ai cũng biết bản tọa trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ rắn, vậy mà còn dám để lọt con rắn dưới gầm giường bản tọa. Rốt cuộc là tên kh/ốn nào thất trách, bản tọa chắc chắn phải trị tội hắn… cho hắn ta biết cảnh thế nào gọi là sống không bằng ch/ết.
“Người đâu, vào đây cho bản tọa.” Cung Ân tức giận hét lớn.
Rõ ràng bên ngoài có người canh giữ, hắn vừa dứt lời, cánh cửa đã được đẩy mở, một tên mặc y phục đen tuyền xa lạ quỳ xuống trước mặt: “Ma tôn, ngài có gì dặn dò.”
“Ma tôn?”
Ai là ma tôn?
Cung Ân ngây ngốc nhìn chằm chằm kẻ mới vào.
Kẻ này… gương mặt lạ quá. Hắn chưa từng gặp bao giờ.
Không đúng, những cận vệ xung quanh hắn, làm gì có ai mà hắn chưa từng nhìn qua.
Cung Ân trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh. Hắn hất cằm về phía xác của con rắn: “Mau thu dọn…”
Ẩy, con rắn đâu?
Vị trí con rắn vừa bị hắn đánh c.h.ế.t không còn bất kì dấu tích gì. Nếu không vào trên đất vẫn còn hằn một vết cán gỗ, hắn lập tức nghi ngờ mình vừa rồi bị ảo giác.
“Ma tôn đại nhân, ngài có gì dặn dò…”
Cung Ân: “...”
Bây giờ bảo gã dọn xác rắn, gã có cảm thấy bản tọa bị bệnh thần kinh không?
“Khụ khụ… mau cho người thay giường cho bản tọa.” Nói rồi, hắn còn ném cái ván gỗ bị mình moi từ trên giường ra về phía kẻ lạ mặt.
“Nô tài tuân mệnh!” Nói rồi, gã liền lui ra ngoài.
Cung Ân: “...”
Rốt cuộc bản tọa đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào?
Ngay lúc hắn đang không biết phải làm sao, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói: “Xin chào kí chủ đại nhân, chào mừng kí chủ đại nhân đã đến với hệ thống nghịch tập.”
“Kẻ nào vừa nói?” Cung Ân cảnh giác quét mắt một vòng. Ngay cả hắn cũng không thể cảm nhận được hơi thở của kẻ này, chắc chắn thực lực không tồi.
Còn có, hệ thống nghịch tập gì gì kia… ý là sao?
Bằng con mắt tinh tường, hắn lập tức nhìn thấy con nhện to bằng nắm tay đang bò ở đầu giường. Với quỹ đạo của nó, khả năng cao là nó đang muốn tiếp cận hắn.
2.Hệ thống
Hình như, tiếng nói vừa rồi phát ra từ chỗ đó.
“Mày, biết nói tiếng người à?”
“Đúng vậy, kí chủ giỏi thật đấy, chưa gì đã nhận ra tôi rồi.”
Con nhện đầy lông lá vui vẻ bò về phía Cung Ân. Ngay khi tiến vào phạm vi của hắn, bẹp một tiếng, lại bị hắn dùng ván gỗ đập nát.
May là hệ thống có thể lập tức tái tạo lại cơ thể, thay sang một cơ thể khác.
Cung Ân nhìn con rết xấu mù trước mặt, không nói một lời liền đập xuống.
Bọ cạp, quá xấu, đập.
Chuột, quá nhiều lông, đập.
Quạ…
“Này này, ký chủ, đừng đập nữa. Mặc dù tôi có thể tái tạo cơ thể, nhưng mà tôi cũng biết đau đó!” Hệ thống ở trong cơ thể của con quạ, sải cánh bay ra khỏi tầm với của Cung Ân.
Cung Ân nhìn con quạ toàn thân đen xì, mặc dù vẫn không hài lòng nhưng cũng tạm chấp nhận.
“Được rồi, xuống đây nói chuyện.”
Đồ vật vừa có thể hóa thành nhiều hình dạng vừa biết nói tiếng người, chắc chắn có ích cho tình cảnh hiện giờ của hắn.
Hệ thống vẫn còn sợ Cung Ân lại đập nó lần nữa, vì thế nó liền chọn vị trí đậu ở bậu cửa sổ. Cách chỗ Cung Ân ngồi không quá xa cũng không quá gần.
Nó vẫn nên tránh xa tầm với của cái tên biến thái kia một chút.
“Ký chủ bình tĩnh, tôi sẽ giải thích cho ký chủ ngay đây.”
“Ý của ngươi là, ta đang tham gia vào luân hồi?”
Bản tọa đang ở nhà tận hưởng cuộc sống, sao đột nhiên lại chui vào luân hồi rồi?
“Ủa, không phải ngài là người yêu cầu được tham gia vào hệ thống luân hồi của chúng tôi ư?”
“Đương nhiên không phải. Bản tọa có bị chập mạch đâu mà đột nhiên chạy tới chỗ các ngươi tham gia luân hồi kiểu này. Đệt mẹ, cái phòng ngủ còn không rộng bằng nhà xí của bản tọa nữa.”
Tức ch/ết bản tọa.
“Chuyện này… ký chủ đợi một lát, để tôi kiểm tra lại.”
Cung Ân: “...”
Bản tọa cả một đời dương quang, sẽ không xui chó đến mức thật sự bị kéo nhầm vào mấy cái thứ quỷ quái đó chứ!
“À thì… thật ngại quá, đúng là chúng tôi có sự sai sót. Bởi vì số lượng người đăng kí tham gia hệ thống luân hồi lần này quá đông, chúng tôi xin lỗi vì sự cố này.”
“Được rồi, nếu như đã xác định, vậy thì mau đưa bản tọa trở về đi.” Bản tọa đại nhân đại lượng, không chấp nhặt đám tiểu lâu la các người.
“Cái này… xin lỗi kí chủ, nhưng mà hệ thống một khi đã khởi động thì không dễ dàng rời khỏi. Hay là thế này, đằng nào kí chủ cũng tới nơi này rồi, chi bằng ở lại đây vui chơi một lát. Đợi tôi hoàn thành thủ tục rút về cho ngài thì sẽ đưa ngài trở về sau.”
Cung Ân: “...”
Bản tọa từ chối!
“Ký chủ, ngài nghĩ xem, cứ ở mãi một chỗ cũng chán mà. Chi bằng ngài tham gia hệ thống luân hồi với chúng tôi, trải nghiệm mới lạ. Đảm bảo sẽ khiến ký chủ hài lòng.”
“...”
“Đằng nào thì tôi cũng không có biện pháp đưa ký chủ trở về ngay được. Bởi vì sự sai sót của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ giao cho ký chủ nhiệm vụ vô cùng, vô cùng dễ dàng. Ký chủ cứ coi như đang đi nghỉ dưỡng vậy đó. Được không?”
Cung Ân nhìn con quạ đen xì không ngừng ba hoa trước mặt mình, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhưng mà, điều nó nói không phải không có lý. Mặc dù hắn khá thích cuộc sống an nhàn ở nhà của mình, chậm rãi tận hưởng cuộc sống, nhẩm đếm thời gian trôi đi, tuy nhiên cuộc sống kiểu đó cũng khá nhàm chán. Đằng nào trở về cũng không có việc để làm, chi bằng ở lại đây vui chơi một lát.
“Được rồi, ở lại thì ở lại.”
Được Cung Ân đáp ứng, hệ thống vui vẻ đến mức nhảy chân sáo. Con quạ đen xì nhảy qua nhảy lại trên bậu cửa sổ ăn mừng, ngu ngốc đến mức nhảy hụt một cái, ngã lộn cổ ra ngoài cửa.
Cung Ân: “...”
Ngu ngốc!
3.Ngu Ngốc
Chờ mãi không thấy con quạ trở lại, Cung Ân chỉ đành rời khỏi giường, đi về phía cửa sổ.
Khung cảnh rừng núi choáng ngợp mở ra trước mắt, vô số đàn chim bay trên đỉnh đầu, con nào con nấy đều một màu đen tuyền. Cung Ân nhìn chằm chằm phong cảnh non nước trước mặt, bĩu môi khinh thường: “Nhỏ như vậy, còn không bằng một góc ở nhà.”
Rồi con quạ xấu xí kia đâu?
Cung Ân nhòm xuống phía dưới, phát hiện bên dưới là vực sâu không thấy đáy.
Nó là quạ, chắc không bị rơi c.h.ế.t đâu nhỉ?
*Vo ve*
“Ký chủ, cứu mạng!”
Chấm nhỏ siêu vẹo bay từ dưới vực lên, chuẩn xác đậu lên vai hắn. Cùng lúc đó, vô số âm thanh vỗ cánh truyền đến, cũng may Cung Ân phản ứng nhanh, ngay lập tức lùi trở lại phòng. Một đàn quạ lộn xộn bay ngang qua khung cửa sổ, có con còn đập vào vách tường, lảo đảo rơi xuống không rõ sống chết.
Cung Ân nhìn con ong đang đậu trên vai: “...”
Còn có thể ngu ngốc hơn nữa không?
Hệ thống nhỏ rung rung đôi cánh mỏng, giọng nói run rẩy: “May là có ký chủ, nếu không thì tôi cũng toang rồi.”
Mặc dù nó có khả năng tái tạo lại cơ thể nhưng mà bị ăn thì khác. Nó cũng không thể tái tạo đi tái tạo lại trong bụng của một con quạ dơ bẩn đen đúa được.
“Ngu muốn chết, có thể đổi cho bản tọa một hệ thống khác được không?” Bản tọa sợ tiếp xúc với tên này nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của chính mình mất.
Hệ thống bị chửi thẳng mặt: “...”
Dù nó rất muốn cãi lại nhưng lại không biết cãi thế nào. Mấy hành động vừa rồi của nó, quả đúng là rất ngu ngốc.
Hừ, không sao, nó sẽ dùng thời gian để chứng minh cho ký chủ thấy, nó mới không ngu.
“Chào mừng kí chủ đã đến với thế giới đầu tiên trong hệ thống luân hồi. Dựa vào thông tin của kí chủ, chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp cho kí chủ một thân phận vô cùng phù hợp trong thế giới. Đó chính là: ma tôn phản diện.”
Cung Ân: “Ma tôn phản diện?”
Là cái quần què gì? Ma tôn thì hắn biết, phản diện này, rốt cuộc là cái gì?
“Nhiệm vụ ở thế giới này của ký chủ vô cùng đơn giản. Ngài chỉ cần dựa theo đúng tiến triển của thế giới, xuất hiện trước mặt nam chủ, sau đó phá hủy một số nơi, gây thù chuốc oán với một số kẻ, tạo tiền đề cho nam chủ thành công phi thăng thành thần là hoàn thành nhiệm vụ.”
Cung Ân nhíu mày: “Cái gì mà gây thù chuốc oán, nghe cứ như là kẻ xấu vậy. Ta đây cả một đời trong sạch, chưa từng động tay động chân gi/ếc một con kiến nào, ngươi bắt ta làm chuyện xấu sao mà được.”
“Ủa, sao có thể, nhiệm vụ này là do hệ thống phân tích từ tình hình thực tế của ký chủ mà đưa ra. Những việc này, chắc chắn ở bên ngoài ký chủ đã làm rất thuận tay mới phải.”
“Này, ngươi đừng có ngậm m.á.u phun người. Bản tọa là người tốt, không thể tốt hơn.”
“Hệ thống của chúng tôi không thể sai được.”
“Sao lại không, các ngươi còn lỗi nặng đến mức kéo nhầm bản tọa vào nơi này cơ mà…”
Hệ thống: “...”
Ký chủ nói cũng có ký.
“Vậy chắc đúng thật là do chúng tôi có sai sót. Vẫn mong ký chủ có thể cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
Cung Ân ai oán ngã xuống giường: “Một người tốt như ta mà phải đi làm điều xấu, đúng thật là làm khó bản tọa.”
Hệ thống không thể không thừa nhận mình đúng thật là bị dáng vẻ oán phụ này của Cung Ân đánh lừa. Nếu không phải sau này nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, nó chắc chắn vẫn sẽ tin lời hắn nói ngày hôm nay là sự thật.