10. Ta đưa ngươi về nhà
Cung Ân nhìn đôi má hằn lên ba vệt tay hồng hồng của Lăng Vân Tửu, trái tim không khỏi đập thình thịch. Làm việc ác sẽ phải trả giá.
“Lúc ngài ra lệnh cho đám ma tu giải quyết chủ quán mì sao lại không nghĩ như vậy đi.” Hệ thống nguýt một câu dài.
Nếu như không phải hôm qua nó tận tai nghe thấy Cung Ân ra lệnh cho tên ma tu kia thì đến bây giờ nó vẫn đang nghĩ rằng vị ký chủ này đúng thật là một người tốt. Quả là một tên lừa đảo, dám lừa dối một người… khụ khụ… một hệ thống ngây thơ như nó.
Ở nơi này chỉ có một mình hắn nghe được âm thanh của hệ thống, người ngoài nhìn vào nó chỉ là một con ong bình thường. Cho nên, Cung Ân cũng chẳng thèm để tâm đến con ong đang không ngừng nhảy nhót lên án mình.
Hắn xua tay, đập con ong ra xa: “Tránh ra chút, cẩn thận ta cắt cánh ngươi.”
Lăng Vân Tửu ngồi trên giường, bàn tay nhỏ bé xoa xoa hai má, đôi mắt to tròn đen láy hết nhìn Cung Ân lại sang con ong đang nhảy nhót bên cạnh, sắc thái trong đôi mắt ngày càng thay đổi.
Tại sao con ong kia lại có thể nói chuyện.
Cung Ân không thèm để ý hệ thống nữa, đứng dậy đi tới chỗ tiểu bánh bao, nở nụ cười dịu dàng: “Đệ có đói không? Có muốn đi ăn chưa?”
Lăng Vân Tửu đương nhiên không thấy đói. Cậu vốn nhịn đói đã quen, hôm qua còn được ăn một bát mì vô cùng lớn, đến giờ bụng vẫn còn thấy no. Cậu liền lắc đầu, thành thật: “Đệ không đói.”
“Không đói à?”
“Dạ vâng.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn vết tay đã gần như biến mất, Cung Ân tự tin lên hẳn: “Vậy ta đưa đệ đi mua y phục nhé!”
Người của bản tọa, sao có thể cứ mặc đồ kẻ khác được.
Hôm qua bởi vì tới nơi này thời gian đã muộn nên hai người chỉ có thể thuê trọ trước, y phục Lăng Vân Tửu đang mặc bây giờ, là được mượn của chủ trọ.
Đây là một thị trấn khá sầm uất, số lượng cửa hàng y phục cũng rất nhiều. Cung Ân mang theo Lăng Vân Tửu, tùy tiện chọn một cửa hàng nhìn có vẻ sang trọng nhất.
Chủ tiệm thấy hai bọn họ thì đon đả tiếp đón: “Kính chào quan khách, ngài muốn mua gì vậy ạ?”
Cung Ân hất cằm về phía Lâng Vân Tửu bên cạnh: “Lấy cho nó ba bộ, mỗi bộ một màu, lấy theo sở thích của nó.”
Chủ tiệm liếc nhìn Lăng Vân Tửu, đáy mắt xuất hiện tia dị thường. Tuy nhiên, bởi vì ông ta cực kì có kinh nghiệm trong việc tiếp đón khách quý cho nên cũng rất giỏi che giấu cảm xúc. Đối với cậu bé, ông ta vẫn có thể bày ra dáng vẻ cung kính.
“Cậu bé, ở chỗ ta có rất nhiều y phục đa dạng mẫu mã, nhóc thích bộ nào?”
Lăng Vân Tửu theo chân ông ta, đi chọn đồ. Cung Ân ở trước quầy, liếc mắt quan sát những bộ y phục được bày sẵn trên kệ.
Xanh xanh trắng trắng, hoa hết cả mắt. Nếu không phải sợ mặc màu đen dễ bị người ngoài nghi ngờ là kẻ ác thì hắn đã mặc nguyên y phục đen rồi. Cung Ân nhàm chán chậc một tiếng, cả người tùy ý tựa vào quầy thanh toán.
Lăng Vân Tửu chọn đồ rất nhanh, chỉ cần bộ đồ vừa người là cậu bé liền gật đầu. Không hề có bất kì khái niệm nào liên quan đến chất liệu quần áo.
“Chọn xong rồi à?” Thấy tiểu bánh bao đi từ trên lầu xuống, Cung Ân lập tức đứng thẳng người.
Lăng Vân Tửu chạy đến trước mặt, chủ động vươn tay cầm lấy tay hắn: “Xong rồi ạ.”
Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói với trưởng quầy: “Gói chúng lại.”
“Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.”
11. Cậu đã có nhà rồi
Cử chỉ dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, nụ cười ấm áp thuộc về Cung Ân, lọt vào đôi mắt to tròn của cậu không khác gì thần tiên giáng thế. Từ khi cậu có ký ức đã không có khái niệm về nhà. Cậu không có nhà, không cha, không mẹ, không người thân. Có thể sống tới giờ này, chính cậu cũng cảm thấy may mắn.
Nhưng mà, hiện tại đã có người muốn đưa cậu về nhà rồi.
Lăng Vân Tửu đặt tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng mà kiên định: “Vâng!”
Từ giờ trở đi, cậu đã có nhà rồi.
Cung Ân một tay xách túi vải đựng áo, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của tiểu bánh bao. Cả hai sóng vai đi trên đường lớn. Sau khi vòng qua ba cái ngã tư, cả hai tới trước một phủ đệ vô cùng lớn, trước cửa còn treo một tấm hoành phi làm bằng vàng ròng, sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
“Tới rồi, đây là phủ đệ của ta.”
Bởi vì lo ngại tiểu bánh bao còn quá nhỏ, không thể đi xa cho nên hắn đã mua luôn một căn ở đây, thuận tiện đi lại. Với cả, tiểu bánh bao lớn lên ở nơi này, cũng đã quen với nối sống nơi đây. Đổi một nơi khác, sẽ khiến tiểu bánh bao khó lòng hòa nhập.
Lăng Vân Tửu ngước mắt nhìn hoành phi chói lóa, mắt tròn khẽ chớp.
Cửa lớn được mở ra, một nhóm người lao từ trong ra ngoài: “Lão… gia chủ, gia chủ, ngài cuối cùng cũng về rồi.”
Ông lão đầu đã hoa râm dẫn đầu đám người, chạy tới trước mặt Cung Ân. Trên gương mặt đã đầy nếp nhăn hiện rõ nét vui mừng hứng khởi. Giống hệt như một chú chó nhỏ chạy ra đón chủ nhân trở về.
Lăng Vân Tửu: “...”
Tên hộ pháp này, sao lão ta lại ở đây? Không phải hắn đã nói rõ là chỉ cần sắp xếp mấy người bình thường thôi ư?
“Gia chủ, cậu bé này là…?”
“Giúp ta sắp xếp phòng ở cho nó, bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ ở lại đây.”
“Lão nô hiểu, thưa gia chủ.”
Quản gia đi tới chỗ Lăng Vân Tửu, khom người, cố gắng bày ra nụ cười hiền từ: “Bé con, đi theo ta.”
Lăng Vân Tửu sợ hãi nhìn Cung Ân, bàn tay nhỏ bé trong lòng tay hắn siết chặt lại.
Cung Ân khẽ vỗ về: “Đừng sợ.”
Lăng Vân Tửu đi theo quản gia nhưng ánh mắt vẫn cứ dính trên người Cung Ân. Hắn cũng không cảm thấy phiền phức, vẫy vẫy tay để cậu có thể cảm thấy an tâm.
Thời điểm tiểu bánh bao khuất khỏi tầm mắt cũng là lúc nụ cười ôn nhu trên mặt hắn biến mất. Cung Ân liếc nhìn đám người xung quanh, lạnh mặt: “Tại sao mấy người các ngươi lại ở đây?”
Tiểu nha hoàn ăn mặc nhẹ nhàng cười như không cười: “Ma tôn đại nhân đổi chỗ ở, thân là hộ pháp chúng tôi cũng nên đi theo.”
“Hoa Mặc, cô tốt nhất là nên an phận chút!” Cung Ân dùng ánh mắt rét lạnh nhìn ả ta, mục đích rõ ràng là muốn đe dọa. Nếu ả không nghe lời, phải tự gánh lấy hậu quả.
Hắn không rõ vì sao ả đàn bà này lại đem lòng thích nguyên chủ, nhưng mà bây giờ hắn đã tới đây rồi, ả ta thích nguyên chủ, còn không phải thành thích hắn ư. Lúc nào cũng bám riết không tha, phiền c.h.ế.t bản tọa.
Khó khăn lắm mới tìm được tiểu bánh bao hợp gu hắn, không thể để nhỏ bánh bèo này động hỏng được.
Hoa Mặc bị Cung Ân trừng mắt đe dọa, nụ cười trên mặt ả vẫn không biến mất, ngược lại còn càng nở rộ: “Tiểu nữ đương nhiên hiểu, gia chủ không cần quá lo lắng.”
Dù sao tên nhóc này cũng chỉ là người thường, chờ vài chục năm nữa, thằng nhóc này cũng cút thôi. Người có thể sánh vai bên cạnh chủ tử cả đời, chỉ có thể là ả.
12. Ân Ưu đâu?
Cung Ân nhìn chằm chằm Hoa Mặc đầy nghi ngờ, thế nhưng cũng chỉ dừng ở mức đề phòng. Hắn cũng không thể làm gì khác được, hệ thống nói hắn không được động vào bất kì nhân vật nào, nếu như không nằm trong nhiệm vụ thì cũng không được khiến bất kì ai trong thế giới này đăng xuất.
Trong thế giới này, người qua đường cũng có thể là một nhân vật quan trọng ảnh hưởng tới tuyến tình tiết, nếu như hắn tùy tiện g.i.ế.c người, tình tiết có thể sẽ bị tác động nghiêm trọng. Đương nhiên, cho dù không được hệ thống cảnh báo thì hắn cũng sẽ không ra tay đăng xuất bất kì kẻ nào, hắn là người tốt đấy!
“Ân Ân, đệ ra ngoài có chút việc.” Lăng Vân Tửu đã lớn lên không ít, bởi vì mấy năm nay được Cung Ân nuôi rất tốt, cơ thể phát triển vô cùng cân đối. Mặc dù hiện tại cậu chỉ mới mười hai tuổi, ngũ quan chưa nảy nở hết thế nhưng dáng vẻ đã vô cùng ưa nhìn. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể đoán được sau này cậu có khả năng sẽ trở thành đại mỹ nam.
Cung Ân trừng mắt đe dọa.
Cung Ân đang ngồi lười trên ghế trước thềm, thấy bóng Lăng Vân Tửu chạy xoẹt qua thì không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này, mấy ngày hôm nay cứ làm gì mà suốt ngày thấy chạy ra ngoài vậy nhỉ.
Nhìn đến Lăng Vân Tửu trưởng thành như vậy, đáy lòng Cung Ân không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.
“Nhìn đi, là bản tọa nuôi lớn đó. Quả nhiên là bản tọa khéo tay.”
“Không phải là do người ta từ nhỏ đã đẹp à?” Hệ thống không cho là đúng, từ trong cổ áo hắn chui ra ngoài.
Cung Ân liếc con ong không biết từ khi nào đã coi cổ áo hắn là nhà, từ chối cho ý kiến. Hắn cũng không rảnh mà tranh luận với mấy cái thứ không phải người.
Lăng Vân Tửu rời khỏi phủ, chạy một mạch trên đường lớn, nụ cười thường trực trên môi.
“Ân Ưu, cậu tới rồi đấy à?” Chủ tiệm trang sức nhìn thấy cậu từ xa chạy tới, lập tức bước ra, tự mình tiếp đón.
Cậu bước vào bên trong, hơi thở có chút loạn: “Đồ của cháu đã xong chưa ạ?”
“Đã xong rồi, cậu đợi ta đi lấy.”
Chủ tiệm lấy vào trong lấy ra một cái hộp gỗ đào, giao tận tay Lăng Vân Tửu. Cậu nhận lấy hộp gỗ, chậm chậm mở ra. Một cây trâm ngọc nằm giữa tấm lụa trắng tinh, thân trâm thon dài, hoa văn đen nổi bật trên nền đỏ, nối với những đường ngọt uốn lượn tạo thành hình cánh phượng hoàng.
Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đường nét chiếc cánh ấy nhiều chỗ còn kém phần tinh xảo, tuy nhiên tổng thể lại vô cùng rực rỡ. Lăng Vân Tửu chân trọng chạm nhẹ lên chiếc trâm, xúc cảm lành lạnh của ngọc truyền tới đầu ngón tay.
“Ta thấy cậu cực kì có năng lực trong nghề này, mới lần đầu đã có thể làm ra chiếc trong đẹp như vậy. Cậu có muốn theo ta học nghề không, ta không lấy tiền…”
“Không cần đầu, cảm ơn.” Cậu lập tức lên tiếng từ chối, cắt ngang câu nói của chủ tiệm: “Cháu đi đây.”
Chủ tiệm nhìn theo bóng lưng nhỏ của cậu không khỏi tiếc nuối. Khó khăn lắm mới tìm ra một người mà ông muốn truyền thụ nghề, vậy mà người ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp từ chối.
Ta đây thật là đáng thương.
Lăng Vân Tửu nắm chắc hộp trâm trong tay, trái tim nhỏ trong n.g.ự.c đập rộn rã. Chỉ còn thiếu một bước nữa.
Cậu không trở về phủ mà rẽ sang một đường khác, chạy tới khu rừng phía sau.
Quá giờ trưa, Cung Ân vẫn không thấy Lăng Vân Tửu trở về. Hắn ngước nhìn mặt trời trên cao, không hiểu vì sao trái tim lại bồi hồi không rõ.
“Tịch, Ân Ưu đâu?”