Lâm Ngôn nhìn theo bóng ba đứa kia khuất dạng, thu lại ánh mắt, nhanh chóng bước về phía tường rào, dựa theo ký ức tìm được chỗ có thể trèo, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt âm thầm theo dõi cậu suốt từ nãy giờ cũng biến mất.
Chỉ cách nhau một bức tường.
Bên trong tối tăm tuyệt vọng, bên ngoài rực rỡ lung linh.
Đèn neon rực rỡ ven đường, người xe tấp nập, xe hàng bán đồ ăn đêm nghi ngút khói, đèn tín hiệu chuyển màu, âm thanh người xe lập tức hòa vang, dệt thành bức tranh rực rỡ của nhân gian.
Mùi thơm đồ ăn lẫn trong gió thổi tới, Lâm Ngôn theo phản xạ nhìn sang bên kia đường. Trong cửa hàng tiện lợi Lawson, người đông nghịt, toàn học sinh vừa tan học và dân văn phòng vừa tan ca đang chọn đồ ăn.
“Chủ nhân, cậu không sao chứ?”
Thấy Lâm Ngôn đứng im hồi lâu, hệ thống lo lắng hỏi.
Lâm Ngôn hoàn hồn, lắc đầu:
“Không sao. Chỉ là hơi đói... Kỷ Vọng đã ăn gì chưa?”
“Hình như chưa.”
“Hình như?”
“Trong kịch bản không ghi.”
Quả thật, kịch bản nào thèm viết chi tiết như Kỷ Vọng có ăn tối hay không.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc nãy – thiếu niên cô đơn đứng giữa bóng tối mịt mù, dáng người cao gầy, mắt hơi khép lại, trông như sắp bị bóng đêm nuốt chửng.
Lâm Ngôn cầm chặt điện thoại, bước vào cửa hàng Lawson.
Tám trăm mới nhận đã nhanh chóng tiêu mất gần một trăm.
Cậu mua một phần oden nóng hổi, hai phần cơm hộp và mấy viên cơm nắm, nhờ nhân viên hâm nóng tất cả rồi ôm đồ ăn ra ngoài.
Để giữ ấm, cậu buộc chặt các túi đồ lại, giấu kỹ trong áo khoác. Dù đang tháng Mười, ban ngày còn nóng nhưng tối lại lạnh, từ chỗ bức tường tới phòng thí nghiệm còn một quãng, nếu không giữ kỹ đồ ăn sẽ nguội.
Đón gió đêm, Lâm Ngôn lại lần nữa trèo tường vào trường.
Sau sự việc liên quan đến Kỷ Vọng, nhà họ Kỷ cùng mấy gia tộc lớn ở thủ đô đã liên tục gây áp lực, khiến hệ thống giám sát trong trường trở thành vô dụng.
Sự bao che trắng trợn này khiến nhiều lãnh đạo trong trường bất mãn, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Ngược lại, hiện giờ chuyện đó lại rất có lợi cho Lâm Ngôn.
Cậu ngang nhiên cầm túi đồ ăn, men theo lối nhỏ quay về tòa nhà thí nghiệm. Tính từ lúc nhốt Kỷ Vọng vào đó cũng đã gần một tiếng.
Hôm nay là đêm không trăng.
Cả tòa nhà thí nghiệm chìm trong bóng tối đặc quánh. Cầu thang trống vắng, lặng ngắt như tờ, tối đen như miệng quái vật khổng lồ, vang vọng chỉ còn tiếng bước chân Lâm Ngôn.
Hệ thống run rẩy hỏi:
“Chủ nhân, cậu quay lại làm gì vậy? Muốn tăng hảo cảm với nam chính sao?”
Trong nhiệm vụ cứu nam chính, nhiều ký chủ sẽ chọn cách tích lũy hảo cảm. Nhưng với những nam chính đã cận kề sụp đổ, dù là thiện ý hay ác ý, họ đều vô cảm, không hề phản ứng.
Đây cũng là lý do tất cả nhiệm vụ cứu nam chính đều được xếp vào độ khó S+, đến giờ chưa có ai thành công.
Lâm Ngôn đáp:
“Tạm thời tôi không thể gặp trực tiếp Kỷ Vọng. Ở lại phe phản diện thuận tiện hơn. Nếu bọn chúng có ý đồ gì với Kỷ Vọng lần nữa, tôi còn biết trước mà chuẩn bị.”
“Vậy cậu làm gì...?”
Hệ thống thắc mắc, nhưng nghĩ đến hồ sơ thành tích chói lọi của Lâm Ngôn, nó đành nuốt nghi vấn xuống.
Lên đến tầng bốn, không khí càng thêm tĩnh lặng. Kỷ Vọng bên trong không phát ra bất kỳ âm thanh nào, dù nghe tiếng bước chân cũng không có phản ứng.
Tòa nhà thí nghiệm khác hẳn giảng đường.
Cửa sổ không mở ra hành lang, chỉ có một ô cửa nhỏ gắn ngay trên cửa sắt – dạng cửa kiểm tra dùng trong các lớp học đặc biệt.
Lâm Ngôn từ bên ngoài khẽ kéo ô cửa đó ra.
“Cót két——”
Cậu hơi giật mình, như con mèo vô tình chạm phải lò sưởi, len lén rút nhẹ móng vuốt.
“Cót két két két——”
Lâm Ngôn: “...”
Tốt lắm, coi bộ lần này khỏi cần giấu giếm chuyện mình đến đây luôn.
Trong phòng thí nghiệm, rèm cửa bị kéo kín. Bóng tối đặc quánh, giơ tay ra cũng không nhìn thấy được gì. Trong không khí vẫn còn vương lại mùi thuốc tẩy nồng hắc.
Alpha ngồi thu mình ở góc phòng, ánh mắt tối tăm, lãnh đạm từ đầu đến cuối chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh tựa như một vũng nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Là gì đây?
Kỷ Vọng hiếm khi thu hồi những suy nghĩ vô định, tùy ý suy đoán... Gián? Chuột? Nước hoa làm pheromone Alpha của anh kích động? Hay có khi là rắn?
Nghĩ tới đây, anh chán nản cụp mắt, hàng mi dài phủ xuống dưới mắt tạo thành một bóng mờ, chút cảm xúc cuối cùng cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Kỷ Niên vẫn chỉ biết dùng những thủ đoạn như thế này. Ghê tởm lại chẳng dám công khai.
“Cót két, cót két, két két két——”
Cửa sổ lâu năm không tu sửa cuối cùng cũng bị đẩy ra.
Tiếp đó là iếng sột soạt vang lên, một túi nilon to bị nhồi căng đến mức các góc nhọn nhô cả ra, từ bên ngoài được thả vào trong.
Bên trong túi, mùi thức ăn thơm nồng lập tức bay ra, thức ăn có đủ loại cả mặn lẫn ngọt. Liếc nhìn túi đồ, Kỷ Vọng không mấy để tâm, thu ánh mắt lại. Người ngoài cửa đã treo túi đã lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
"...Kỷ, Kỷ Vọng ca ca"
Giọng con gái mềm mại, đầy e thẹn, hơi run rẩy như sợ bị người khác phát hiện:
"Em là Tiểu Mỹ, anh còn nhớ em không?"
Hệ thống: "?"
Hệ thống: "???"
Hử? Tiểu Mỹ? Tiểu Mỹ là ai?
Trong cốt truyện có nhân vật này không?
Bên ngoài cánh cửa sắt, Lâm Ngôn đang ép sát tường, điều khiển nhịp độ rung của cành cây trong tay, vừa khóc nức nở vừa dùng giọng nữ mềm mại hoàn toàn khác giọng thật:
"...Em biết anh chắc chắn đã quên em rồi nhưng em mãi mãi không bao giờ quên ơn của anh."
"Em vừa đi qua trường, nghe nói họ đã nhốt anh trong tòa nhà thí nghiệm, Kỷ Vọng ca ca, xin lỗi anh, em không thể cứu anh ra được, chỉ có thể lén lút đưa cho anh ít đồ ăn, anh mau nhận lấy ăn lúc còn nóng."
Bên trong, nam sinh vẫn giữ im lặng.