Đây là một thế giới điển hình về thiếu gia thật – giả. Nam chính Kỷ Vọng, thiếu gia giả của nhà họ Kỷ ở kinh thành, sống hưởng vinh hoa suốt mười tám năm qua, không chỉ mang danh người thừa kế mà còn sở hữu thân phận Alpha cấp S, được người người ngưỡng mộ, có thể nói là đỉnh cao nhân sinh.


Tuy nhiên, thân phận giả thì sớm muộn gì cũng bị lật tẩy. Vào sinh nhật 18 tuổi của Kỷ Vọng, Kỷ Niên – thiếu gia thật đã tìm đến. Trước mặt mọi người, vạch trần chân tướng ôm nhầm con ngay trước bàn dân thiên hạ, làm cả kinh thành chấn động.  

Một tuần sau, nhà họ Kỷ công bố sự thật: Mười tám năm trước, trong đêm mưa, phu nhân Kỷ cùng chồng đi công tác, trên đường về đã sinh non ở một huyện nhỏ, sinh ra Kỷ Niên. Trùng hợp thay, có một gia đình nông dân họ Kỷ cũng sinh con cùng bệnh viện, hai đứa trẻ bị y tá sơ xuất nhầm lẫn.  

Khi thân phận vỡ lở, Kỷ Niên phong quang vô hạn, còn địa vị của Kỷ Vọng thì vô cùng khó xử. Nhà họ Kỷ vẫn rộng lượng giữ Kỷ Vọng lại nuôi vì gia đình nông dân ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn cách đây 13 năm, còn Kỷ Niên thì sống trong cô nhi viện.  

Hành động này được rất nhiều lời khen ngợi nhưng mọi thứ bắt đầu quay lưng lại với Kỷ Vọng. Những người từng lại bạn bè, người theo đuổi của anh trước đây nay lại chuyển sang ủng hộ Kỷ Niên. Những người trước kia ngưỡng mộ anh nay lại bắt đầu so sánh anh với Kỷ Niên, dù so sánh thế nào Kỳ Niên vẫn luôn thắng. Từng bước, từng bước, Kỷ Vọng bị đẩy khỏi vầng hào quang.  

Cảm giác bất lợi ngày càng hiện rõ. Mọi người bắt đầu nhận ra rằng Kỷ Vọng ngoài thân phận Alpha hàng đầu thì chẳng có gì đặc biệt. Trước kia, khi yêu thích ai đó, người ta thường thấy mọi điểm đều là ưu điểm, nhưng giờ đây, khi bắt đầu nhìn vào từng chi tiết, họ dễ dàng nhận ra những khuyết điểm. Những tin đồn về Kỷ Ngông bắt đầu lan truyền mạnh mẽ: ngạo mạn, lạnh lùng, thờ ơ với người khác, bất cần… Tất cả những từ ngữ tiêu cực, không phù hợp với phẩm chất tốt đẹp đều được gán cho anh. Thậm chí có người còn bịa ra các câu chuyện, khiến mọi người tin rằng Kỷ Vọng thật sự đã phạm phải những tội ác nghiêm trọng.  

Khi hoa tươi trở thành lời vu khống, tiếng vỗ tay trở thành tiếng chửi rủa, Kỷ Vọng dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi. Anh dần trở nên thờ ơ và lạnh lùng, không còn phản ứng với bất cứ điều gì người khác nói hay làm với mình. Những người bạn trước kia luôn gọi anh là "Kỷ ca" nay lại căm ghét sự tồn tại của anh, họ cho rằng sự có mặt của Kỷ Vọng chỉ làm rõ mức độ ngây ngô của chính mình. Vì thế, họ âm thầm khuyến khích mọi người lạnh nhạt với Kỷ Vọng, thậm chí còn chỉ đạo những học sinh thấp kém trong trường đi bắt nạt anh.  

Kỷ Vọng chính là nạn nhân của những cuộc bạo hành này. Lâm Ngôn, người tham gia vào nhóm bạo hành chính là một trong những kẻ chủ chốt. Hôm nay là lần thứ năm nhóm của cậu thực hiện hành động này, lợi dụng việc thầy giáo yêu cầu Kỷ Vọng đến tòa nhà thí nghiệm để giăng bẫy, nhốt anh lại trong phòng hóa học suốt đêm khiến sáng hôm sau cả trường đều biết và lên án. Trong mắt các học sinh không biết sự thật, Kỷ Ngông đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực, không còn là "thiên chi kiêu tử" như trước nữa, hình ảnh của anh càng ngày càng khiến người ta ghét bỏ.  

Đối với các thầy cô, Kỷ Vọng không còn là học sinh giỏi mà họ từng tự hào nữa mà giờ đây chỉ là một kẻ tự hủy hoại bản thân, không thể cứu vãn. Không ai thật sự lên tiếng bảo vệ anh, dù có những học sinh cảm thấy sự việc không đúng, họ chỉ lặng lẽ giữ trong lòng, không dám đi ngược lại với đám đông.  

Cuối cùng, Kỷ Vọng trở thành người không ai muốn nhắc đến trong trường. Sau tháng ngày chịu đựng sự dày vò trong vô vọng, Kỷ Vọng quyết định kết thúc cuộc đời mình vào một đêm trong mùa đông. Cái chết của anh khiến cả thế giới sụp đổ, mọi thứ tan biến trong hư không. Còn bọn xuyên thư giả, trùng sinh giả — cũng chết trong vụ sụp đổ đó, nhưng lúc này đây bọn chúng vẫn còn đang mơ mộng đoạt lấy vận mệnh của nam chính, trở thành kẻ nắm giữ thế giới.  

Lâm Ngôn cắn răng đọc xong toàn bộ kịch bản. Cục Xuyên Nhanh luôn trân trọng từng nam chính, dù chỉ là một nhân viên cấp thấp, cậu cũng biết: Những người đó đại diện cho ánh sáng thế gian — ấm áp, lương thiện, chính trực, là con đường chính nghĩa mà Cục bảo vệ.  

Vậy mà giờ đây, những kẻ xuyên thư, trùng sinh lại dám cướp đoạt vận mệnh của nam chính, đẩy họ vào kết cục thê thảm như vậy, chúng chết vạn lần cũng không đủ đền tội.  

Lúc Lâm Ngôn xuyên đến thực ra đã hơi muộn rồi. Kỷ Vọng hiện tại đã đạt tới 80% mức độ sụp đổ, chỉ cần thêm 20% nữa thôi, thế giới này sẽ hoàn toàn tan vỡ.  

Trong lòng Lâm Ngôn nhanh chóng tính toán đối sách, cùng lúc đó, ba tên bên cạnh cũng đã chọn được ảnh gửi cho anh Chu.  

Chưa đầy nửa phút sau, điện thoại của anh Chu đã gọi tới. Tên cầm đầu bật loa ngoài, Lâm Ngôn lặng lẽ áp sát nghe. 
"Tiểu Mã, vất vả cho mấy đứa rồi."  

Bên kia, âm nhạc ầm ĩ như trong quán bar hoặc karaoke, thi thoảng còn có tiếng cười đùa huyên náo. Xen lẫn đó, Lâm Ngôn nhạy bén nghe thấy hai chữ "Kỷ Niên". Giọng nam dịu dàng, dễ nghe vang lên hỏi anh Chu đang gọi cho ai. Anh Chu nhanh chóng đổi chỗ, tiếng ồn xa dần.  

"Nhóc Mã, nghe rõ chứ?"  

“Nghe rõ, anh cứ nói đi, có gì cứ dặn, em sẽ báo lại cho tụi nó. Tối nay nhất định làm xong cho anh!”  

Ẩn ý trong lời rõ ràng. Anh Chu cười khẽ:  

"Không vội, trước tiên đi khám vết thương đã. Kỷ Vọng thủ đoạn rất bẩn, lần sau đối phó nhớ cẩn thận hơn... Hai ngày tới cứ nghỉ ngơi đi, đợi anh nhắn rồi làm theo chỉ thị."  

"Không thành vấn đề, anh Chu!"  

Điện thoại vừa cúp chưa đến một phút, đã có một tài khoản gửi tới: năm nghìn tệ sáng trưng.  

Đúng là mạnh tay.  

Tên cầm đầu vui mừng khôn xiết, hai tên còn lại cũng cười toe toét, dán mắt chờ chia tiền.  

Riêng Lâm Ngôn được tám trăm, tên đầu lĩnh lấy hai ngàn, còn lại hai đứa kia mỗi đứa một ngàn mốt.  

Tiền vừa chia xong, ai về nhà nấy. Lý do tối nay chỉ có bốn đứa hành động là vì bốn đứa này đều không ở ký túc xá, tiện cho việc lén lút.  

Trước khi đi, tên đầu lĩnh tỏ vẻ bề trên, vỗ vai Lâm Ngôn cảnh cáo:  

“Lâm Ngôn à, mày cũng biết hôm nay mày lơ đễnh thế nào rồi đấy. Nếu không phải mấy lần trước còn coi như có tâm, lần này tao chỉ cho mày năm trăm thôi, đừng trách tao không nể mặt. Nếu lần sau còn thế, tao thật sự không gọi mày nữa đâu.”  

Lâm Ngôn cúi đầu, ngoài mặt rụt rè nhưng trong lòng không một gợn sóng:  

“Dạ, lần sau em sẽ chú ý. Nếu lần sau em còn không nghiêm túc... các anh cứ trừ tiền, trừ bao nhiêu cũng được!”  

Ba tên nhìn nhau nhìn nhau, cười thầm trong bụng, giọng điệu thân thiện hẳn:  

“Đây là mày tự nói đấy nhé. Thôi, hôm nay tới đây thôi. Có việc gì lần sau tao lại gọi tụi mày.”  

“Dạ được, Mã ca, nhớ gọi em nha.”  

“Cả em nữa! Em với Kỷ Vọng thù sâu như biển, nhất định sẽ cố hết sức!”  

“Mày chỉ là Beta mà cũng thù hằn gì?”  

“Chậc, em chỉ ngứa mắt với cái bộ dạng kiêu căng đó thôi. Đã bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ rồi mà còn ra vẻ ta đây...”  

Tiếng cười cợt dần xa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play