Lần này trong không gian trồng hai mẫu ngô, một mẫu lúa mì, nửa mẫu mía, nửa mẫu bông vải, phần còn lại vẫn trồng rau.

Hơn 400 cân bông vải trước đó trong không gian sản xuất ra, sau khi tách hạt phơi khô, Lý Nhược Lan lấy một phần đem đến xưởng nhỏ làm thành chăn bông dày.

Bốn cái chăn bông nặng mười hai cân, bốn cái tám cân, bốn cái sáu cân, đều là loại ruột bằng bông chưa có vỏ chăn.

Vỏ chăn gì đó, đợi xuyên không rồi hãy mua, lỡ như lúc này với lúc xuyên vào không giống nhau, bị người ta phát hiện sẽ khó giải thích, mọi việc đều phải cẩn thận hết sức.

Sau khi sắp xếp xong trong không gian, Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo kiểm tra một lượt xem thiếu gì rồi bổ sung thêm nhiều thứ cho đầy đủ.

Trong nhà gỗ thêm hai cái tủ lớn sáu cánh, cùng bàn học, tủ ngăn kéo các thứ, giường cũng đổi thành giường lớn hai mét.

Bên ngoài nhà gỗ, còn xây thêm hai cái bếp, có thể dùng để đun nước nấu cơm.

Dù sao sau khi xuyên về thời đó thì họ đều phải đi lao động ở nông thôn, cha mẹ Lý Nhược Lan thiên vị như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô thứ gì tốt.

Tuy Đặng Minh Hạo được đối đãi tốt hơn Lý Nhược Lan ở nhà mình, nhưng cũng chỉ là được ăn no thôi, dù sao nhà họ Đặng không thiếu con trai, Đặng Minh Hạo có một anh trai, một em trai.

Nên hai người đi lao động ở nông thôn, gia đình chắc sẽ không cho thứ gì tốt, để có thể ăn uống tử tế ở nông thôn, họ nhất định phải có bếp núc nấu nướng.

Lại bổ sung thêm đủ thứ linh tinh, thời gian như thoi đưa vèo cái đã lại trôi qua hơn một tháng.

"Em nói xem chúng ta có đoán sai không? Nếu thật sự phải xuyên không, tại sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?" 

Đặng Minh Hạo nói với Lý Nhược Lan.

Thực ra nửa năm đã trôi qua, Lý Nhược Lan cũng hơi nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình, không biết có phải thật sự họ đã đoán sai không.

"Vậy đợi thêm một tháng nữa, nếu một tháng sau chúng ta vẫn không xuyên không, có lẽ là đoán sai rồi, có không gian này chúng ta có thể mở một trang trại lớn."

Lại đợi thêm hai ngày, vẫn không thấy xuyên không, Đặng Minh Hạo thực sự có chút bức bối nên dẫn Lý Nhược Lan ra bờ sông câu cá.

Chỉ là hôm nay vận may của Đặng Minh Hạo không tốt lắm, câu cá cả nửa ngày mà chẳng câu được con cá nào.

"Đã bao lâu rồi? Không câu được cá thì chúng ta về thôi." 

Lý Nhược Lan buồn chán ngồi bên cạnh chồng nhìn phao câu trong nước.

"Về nhà chẳng phải cũng chán sao? Dù sao ở đâu cũng chán, chi bằng ở đây câu cá."

Nghĩ cũng phải, thời gian này Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo luôn căng thẳng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy chuyện xuyên không xảy ra.

Chi bằng để Đặng Minh Hạo thư giãn, Lý Nhược Lan thở dài, cầm cái vợt nhỏ, tự chơi ở bờ sông.

"Anh nói xem có nên đào một cái ao trong không gian không, nuôi ít cá với tôm hùm, cua gì đó."

Đặng Minh Hạo nói: 

"Nếu không rò rỉ nước thì có thể đào một cái, để về anh thử xem."

Lý Nhược Lan ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Bỗng nhiên, Lý Nhược Lan cảm thấy trong nước hình như có thứ gì đó lóe lên, cô vội vàng quơ vợt mấy cái, kết quả vớt lên được một viên ngọc tròn.

Là đá cuội, nhưng lại có hình dạng viên ngọc tròn trịa.

Lý Nhược Lan thấy viên đá cuội này có hình dạng kỳ lạ trông rất thú vị, thế là cô liền cầm viên đá cuội chạy về phía Đặng Minh Hạo: 

"Minh Hạo, anh xem này, em tìm được một viên đá cuội tròn này trông lạ lắm!"

Vừa chạy đến bên cạnh Đặng Minh Hạo, Lý Nhược Lan bỗng trượt chân, thân thể lập tức không kiểm soát được ngã về phía nước.

Đặng Minh Hạo thấy vậy, vội vàng ném cần câu sang một bên, đưa tay kéo Lý Nhược Lan.

Tay hai người nắm chặt vào nhau, viên ngọc tròn nằm giữa tay hai người.

"Ùm!"

Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo cùng ngã xuống đáy nước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play