"Chồng ơi, anh qua đây xem nhanh, nhân vật phụ trong tiểu thuyết này có tên giống hệt vợ chồng mình."
Lý Nhược Lan đưa điện thoại cho chồng là Đặng Minh Hạo đang nằm bên cạnh xem.
Đặng Minh Hạo không thích đọc tiểu thuyết, liếc qua vài dòng rồi quay đi:
"Trùng hợp thôi. Khuya rồi, đọc một lát nữa rồi ngủ đi, đừng thức khuya."
Lý Nhược Lan gật đầu nhưng không nghe lời. Đang đọc truyện hay mà không cho đọc hết thì quả thật là một cực hình.
Đọc đến nửa đêm, khi đã xem được hơn nửa cuốn sách, Lý Nhược Lan mới nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Rồi cô nằm mơ, trong mơ cô thấy cô-Lý Nhược Lan sinh ra vào cuối thập niên 50, là con thứ ba trong nhà, trên có hai chị gái, dưới có một em trai.
Trước khi Lý Nhược Lan chào đời, có người nói bụng mẹ cô hơi nhọn nhọn , chắc chắn sẽ sinh ra một đứa con trai to béo, điều đó khiến cha mẹ cô rất mừng. Nào ngờ khi sinh ra lại là con gái.
Vì thế Lý Nhược Lan bị cha mẹ ghét bỏ, bởi sự ra đời của cô khiến vợ chồng họ bị mọi người xung quanh bàn tán chế giễu.
Sau đó em trai Lý Bảo Tông ra đời, vì là con trai nên được cả nhà yêu thương, còn ba chị em Lý Nhược Lan trở thành những người hầu cho Lý Bảo Tông.
Trong giấc mơ toàn là cảnh Lý Nhược Lan đói rét, còn bị hai chị và em trai bắt nạt, mùa đông không có lấy một chiếc áo ấm để mặc.
May mắn là về việc học hành, mẹ cô đối xử công bằng, cho cả bốn đứa con đi học.
Tất nhiên bà không tốt bụng đến thế, cho con gái đi học cũng chỉ để sau này còn lấy được nhà khá giả, thu thêm tiền sính lễ.
Chị cả và chị hai của Lý Nhược Lan đều học xong cấp ba là được gả chồng.
Chị cả bị cha mẹ bán đi để lấy tiền sính lễ.
Chị hai là người có bản lĩnh, tìm được việc làm rồi dọn ra khỏi nhà.
Giấc mơ đột ngột dừng lại, Lý Nhược Lan mở mắt ra, hình ảnh xuất hiện trước mắt là trần nhà.
"Cái gì thế này? Cha mẹ nhà họ Lý này chẳng xứng làm người, trong mắt chỉ có mỗi con trai!"
Nhớ lại mọi thứ trong mơ, Lý Nhược Lan tức đến đau lồng ngực.
Thật sự coi trọng con trai khinh rẻ con gái, con gái chỉ để bán lấy tiền để nuôi con trai cưng của họ. Nghĩ đến đây Lý Nhược Lan tức không chịu nổi.
Đang tức thì Đặng Minh Hạo bỗng xoa đầu tỉnh dậy, anh ấy nói:
"Không biết sao nữa, anh mơ cả đêm, mơ thấy ký ức từ nhỏ đến lớn của một người trùng tên họ với anh."
Lý Nhược Lan giật mình: "Có phải chuyện về những năm vào thập niên 50 và 60 đúng không anh?"
Đặng Minh Hạo trợn mắt, ngạc nhiên nhìn Lý Nhược Lan, một lúc sau anh mới nói:
"Đúng vậy, anh nhớ trong mơ Đặng Minh Hạo sinh ra ở thành phố Kinh, còn có một bạn cùng lớp tên là Lý Nhược Lan, cô ấy có hai chị gái..."
Lý Nhược Lan đau đầu xoa xoa trán:
"Chồng à, em cũng mơ giống anh vậy, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ chúng ta sắp xuyên không vào quyển truyện này rồi."
"Có phải trùng hợp không?"
Đặng Minh Hạo im lặng một lúc rồi hỏi.
Hai người đều không nói gì, ngồi đối diện nhau hồi lâu không lên tiếng. Bỗng Lý Nhược Lan nói:
"Em cũng nghĩ có thể là trùng hợp, chỉ là một giấc mơ thôi, có khi là do ngày nghĩ gì đêm mơ thấy nấy. Nếu chúng ta thật sự sắp xuyên không, chắc chắn sẽ có những chuyện không thể giải thích được xảy ra với chúng ta, ví dụ như có bàn tay vàng, dị năng, không gian gì đó..."
Bỗng Lý Nhược Lan há hốc mồm, lại một lần nữa im lặng đối diện với Đặng Minh Hạo.
Bởi vì ngay khi Lý Nhược Lan vừa nói đến hai chữ "không gian", Lý Nhược Lan và Đặng Minh Hạo thực sự xuất hiện trong một không gian khác.
"Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc thầm nghĩ, rồi quay trở lại giường nhà mình, nghĩ tiếp lại quay về không gian kia.
"Xem ra em nói đúng, chúng ta thật sự sắp xuyên không vào truyện rồi."
Cuối cùng Đặng Minh Hạo thốt lên câu này, phá vỡ sự yên lặng.