Suốt buổi sáng, không một ai đoái hoài đến Yên Văn Ngọc. Đến gần giờ Ngọ, Đế vương đã trở về Trọng Chiêu Điện. Cùng hắn còn có Thái hậu nương nương cùng vài vị đại thần.

Trong điện, Thái Y Viện đã được gọi đến từ sớm, chờ đợi trong im lặng.

Ngụy Ngân Tu được nâng đi ra ngoài, rồi lại được nâng trở vào. Hắn không phải là không thể cử động, nhưng lúc này vạt áo đã nhiễm máu.

Trên Kim Loan Điện, hắn đã ra tay.

Cần Vương ngỡ rằng thắng lợi đã nằm chắc trong tay. Hắn ta ngang nhiên nói ẩu nói tả trên triều, không chút kiêng dè.

Nhưng hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng nổi, chất nhi của hắn ta, kẻ đã chết, nay lại sống sót trở về.

Giữa ánh mắt kinh hoàng của văn võ bá quan, Ngụy Ngân Tu ung dung bước lên, không chút vội vã. Bội kiếm do tiên đế ban tặng vẫn lặng lẽ nằm trong tay.

Cùng đường kiếm sắc lạnh…Một cánh tay đã bị chém rớt.

Kẻ chịu chung số phận còn có Hộ Bộ thượng thư, người từng ủng hộ Cần Vương. Vốn định dùng danh phận Hoàng thúc để áp chế tình thế, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị một kiếm chặn lại.

Ngụy Ngân Tu không giết hắn ta, cũng không chặt tay hay chân.

Chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, chẳng qua gọt bỏ búi tóc cùng với bên trái lỗ tai.

Mũ cánh chuồn rơi xuống đất. Hắn bị cách chức và chờ điều tra.

Dẫu vậy, văn võ bá quan vẫn kinh hoàng đến cùng cực, mênh mông quỳ rạp khắp điện.

Hộ Bộ thượng thư sợ đến mức suýt chút nữa ngất đi. Bầu không khí nặng nề với mùi máu tanh nồng nặc.

Thanh kiếm vừa động, không đến một cái chớp mắt, tàn nhẫn mà dứt khoát. Giữa hàng mày kia, hắc khí tựa hồ đang sắp sửa phá tan mọi xiềng xích giam cầm.

Hoàng đế đã chết qua một lần, tựa như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, hiển nhiên càng thêm không dễ đối phó, trên triều mỗi người đều tựa hồ cảm thấy bất an.

Thái hậu nương nương tận mắt nhìn thấy nhi tử xuất hiện cũng kinh sợ chẳng kém bất cứ ai trong điện.

Bà vừa khóc vừa cười, xúc động đến mức cả búi tóc cũng hơi rối, vẻ trang nghiêm thường ngày chẳng còn.

Thế nhưng, dù vậy, bà vẫn luyến tiếc không nỡ rời đi. Bà kiên trì theo đến Trọng Chiêu Điện, phải tận mắt chứng kiến ngự y chẩn trị mới có thể yên lòng.

Trọng Chiêu Điện phút chốc náo nhiệt, mọi người đồng loạt đổ dồn vào tẩm điện của hoàng đế.

Huấn Đức công công phụng trà chiêu đãi, vội vã nhưng không hề rối loạn. Vài vị ngự y thay phiên nhau tiến lên bắt mạch.

Thái hậu cùng Quốc cữu gia đứng ở bên trái. Lữ tướng gia và đám người của ông ở phía bên phải.

Yên Văn Ngọc không ngờ rằng, nàng cũng có một vị trí trong đó.

Thái hậu ra lệnh cho Đinh ma ma gọi nàng đến gần. Nàng tiến lại, nhẹ nhàng nâng đỡ hoàng đế.

Tất cả ánh mắt đều hướng về nàng.

Không quá trắng trợn, không quá táo bạo nhưng lại không hề che giấu một tia đánh giá. Yên Văn Ngọc không hiểu được ánh mắt dò xét của mọi người, nàng chỉ lặng lẽ đứng nơi đầu giường.

Vài vị ngự y tiến hành chẩn trị, đưa ra kết luận: kinh mạch tắc nghẽn, độc khí tụ nơi ngực. Cần phải châm cứu, ngâm thuốc tắm.

Thái Hậu lòng như lửa đốt, mãi đến khi xác định Hoàng đế bình an không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó che dấu. Những nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm hằn sâu.

Mọi chuyện thay đổi quá đột ngột, khiến những người bình thường đều khó mà chịu đựng nổi. Thánh thể không còn đáng lo ngại.

Lữ tướng gia và các đại thần, dù vẫn còn nhiều chuyện quan trọng cần bàn bạc, nhưng thấy tình hình lúc này, liền quyết định tạm thời cáo lui.

Ngự y đã nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị thi châm và dược liệu.

Lệnh Ân hầu không rời đi, thỉnh Thái Hậu về nghỉ ngơi trước.

Thái Hậu đã ba ngày bi thương không chợp mắt nổi, lúc này cũng chịu đựng không nổi, bất quá trước khi đi nhìn về phía Yên Văn Ngọc. 

“Cho nàng một phân vị.”

Lệnh Ân hầu cũng dừng bước, nhìn lại một lần cuối. Ông khẽ thở dài:

“Ban đầu ta vẫn luôn ngăn cản Thái hậu hành sự. Không ngờ rằng chính quyết định ấy lại cứu được bệ hạ một mạng!”

Ông vốn phản đối minh hôn, chẳng phải như thế là giày xéo thanh danh của khuê nữ sao? Truyền ra ngoài, chẳng dễ nghe chút nào.Thế nhưng, Thái hậu quá mức bi thương, không ai có thể ngăn cản được quyết định của bà.

“Cứu trở về?” Yên Văn Ngọc nghe mà chẳng hiểu nổi ý nghĩa đằng sau câu nói ấy.

Ngụy Ngân Tu với gương mặt không chút biểu cảm, bình thản nói: “Ban phong hào, Chúc phi. Người mang số mệnh được trời chúc phúc, nhưng phúc đến thì ít.”

“Phi vị?” Thái hậu lập tức phản đối.

“Nàng là do ai gia sai người mua về từ thôn quê. Sao có thể làm phi tử được? Không thể trực tiếp từ tài tử mà lên, nếu vậy, ít nhất Chiêu nghi thì còn có thể."

Đây đã là sự cấn nhắc vô cùng to lớn, làm sao có thể ngay lập tức phong Phi?

"Nàng đảm đương nổi

Ngụy Ngân Tu khẽ nhấc mí mắt. “Đã mang phúc trạch thâm sâu, giúp trẫm xung hỉ, khiến trẫm từ cõi chết mà sống lại. Thế thì tất cả phú quý đều xứng nhận được."

Thái hậu nghe vậy, lập tức bị thuyết phục. Bà khẽ niệm một tiếng, cầu tổ tông phù hộ. Rồi gật đầu nói: “Liền thuận theo ý hoàng đế. Nàng có thể lấy khí vận che chở người, lưu giữ bên cạnh cũng tốt.”

Trước mắt, hậu cung còn trống trải. Cứ tạm thời để nàng đứng đầu, rồi sau này… sẽ dần náo nhiệt lên.

Yên Văn Ngọc nghe mà như chìm trong màn sương mù, chưa kịp hiểu rõ tình thế.

Phía sau, Đinh ma ma vội vàng chọc nhẹ nàng, thấp giọng cười nói:

“Người không mau tạ ơn!” Được phong phi vị, đây quả thực là một đại hỉ sự!

Yên Văn Ngọc khẽ nhấp đôi môi mềm mại, định mở lời. Nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt nàng chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Ngân Tu.

Người này, miệng thì nói về nàng với những lời tốt đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh băng đến đáng sợ, không mang theo chút hơi ấm nào.

Yên Văn Ngọc giật mình trong lòng, như thể bản năng sinh tồn của một loài động vật nhỏ đang mách bảo nàng rằng, hắn không muốn nghe bất kỳ lời từ chối nào từ nàng.

Dẫu trong lòng đầy rẫy nghi vấn, nàng vẫn ngoan ngoãn hành lễ tạ ơn.

Và thế là, trong sự mơ màng và hồ đồ, nàng trở thành phi tử đầu tiên của hoàng đế trong hậu cung - Chúc phi.

……

Chỗ ở của Yến Văn Ngọc được an bài ở Triều Duyệt Cung, là Huấn Đức tổng quản tự mình thu xếp.

Nơi này cách Trọng Chiêu Điện rất gần, thuận tiện cho việc nghênh đón thánh giá. Lời nói trước sau đều được cân nhắc hợp lý.

Triều Duyệt Cung, với những họa các và chu lâu tráng lệ, lấp lánh ánh vàng. Kim bích huy hoàng, một cảnh tượng xa hoa.

Xung quanh ước chừng khoảng mười mấy cung nhân hầu hạ.

Sau khi thánh chỉ phong phi được ban xuống, những phần thưởng quý giá cũng lần lượt được gửi đến. Vàng bạc, ngọc khí, thủy tinh, mã não, những vật phẩm tinh xảo, quý trọng đến mức Yên Văn Ngọc chưa từng thấy qua khi còn ở Lưu gia.

Thái hậu thuận thế ban tặng Đinh ma ma cho nàng. Đinh ma ma vui vẻ ra mặt, dẫn theo một nhóm cung nữ và thái giám đến chúc mừng Chúc phi.

Được tạo hóa thiên vị, chẳng cần tự mình tranh đoạt. Vị phân và ân sủng cứ thế cuồn cuộn, không ngừng kéo đến.

Hôm qua, nàng vẫn là một nữ tử số khổ. Hôm nay, nàng đã trở thành Chúc phi cao quý, đứng trên bao người. Ai mà không cực kỳ hâm mộ?

Thế nhưng, Yên Văn Ngọc chẳng hề bị cuốn theo những ồn ào ấy. Nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quái.

Tất cả diễn ra quá nhanh, quá khó hiểu khiến lòng nàng bất an.

Sau khi dò hỏi Huấn Đức công công về lý do bệ hạ phong nàng làm phi, Nàng mới biết được, sáng nay, ngay tại triều đình Ngụy Ngân Tu chính miệng thừa nhận rằng hắn có thể từ cõi chết trở về…Là bởi vì nàng.

Nói rằng nàng là người mang phúc duyên. Nàng thừa hưởng tinh mệnh đế vương, như một viên phúc tinh soi sáng.

Có thể che chở long thể được an khang, giúp hoàng đế vĩnh viễn hưởng thọ yên bình.

Huấn Đức công công cười tủm tỉm, khẽ xua tay, rồi nói: “Không trách được dân gian lại có tục xung hỉ. Nhiều người làm theo, hẳn là cũng có đạo lý trong đó. Chúc phi đối với bệ hạ có ân. Sau này, chỉ có một đường thăng tiến mà thôi.”

“Ta?” Yên Văn Ngọc ngây ngẩn cả người. Sao hôm nay nàng lại trở thành nhân vật mang đại công lao?

Nàng không tin rằng Ngụy Ngân Tu lại dễ bị lừa gạt đến vậy. Không lý do, không duyên cớ, hắn lại ban cho nàng vô số ân huệ.

Vì sao như thế?

Huống hồ, nếu nàng thực sự có bản lĩnh như lời hắn nói…

Không phải là thần tiên thì cũng chính là yêu ma….

Đêm đó, nàng nghỉ lại tại Triều Duyệt Cung. Bên cạnh có bốn cung nữ hầu hạ, gọi là Nghe Lan, Lộng Mai, Nhiễm Cúc và Tư Trúc.

Nghe Lan tinh thông chải đầu, các kiểu búi tóc trang nhã đều không thể xem thường.

Lộng Mai có tay nghề thêu thùa tuyệt vời, giỏi nữ công, chăm chút từng bộ quần áo, khăn tay cho chủ tử.

Nhiễm Cúc tinh thông trà nghệ và trù nghệ. Khéo léo làm bánh ngọt, mỗi món đều mang hương vị tinh tế.

Tư Trúc lại càng đa tài, từ mài mực, dâng hương, đến tấu cầm, đều có thể phụng dưỡng tận tâm.

Những kỹ năng này chính là để giúp Yên Văn Ngọc tăng thêm lợi thế. Đinh ma ma nói rằng, muốn giành lấy cơ hội trước. Bệ hạ hiện tại chưa khỏe, có lẽ sẽ không giá lâm quá sớm.

Sau khi Cần Vương bị chém mất một cánh tay, vẫn còn nhiều việc cần giải quyết ở triều đình.

Nhân lúc này, sai Nhiễm Cúc chuẩn bị một ít món bổ dưỡng. Ngày mai sẽ đưa đến Trọng Chiêu Điện.

Mặt khác, ba cung nữ còn lại cũng không hề nhàn rỗi, đem Yên Văn Ngọc chăm sóc một cách tỉ mỉ, từ đầu tóc đến tận móng tay, từng chi tiết đều được trau chuốt cẩn thận, tất cả đều được chuẩn bị chu đáo, không để sơ sót.

Yên Văn Ngọc vốn đã mang vẻ đẹp thanh tao như nước. Sau một hồi được chăm sóc, nàng lại càng rạng rỡ. Tựa như sương sớm đọng trên hoa, như tuyết phủ nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của nàng càng trở nên quyến rũ và đầy sức hút.

Đinh ma ma càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, Đinh ma ma càng xem càng vừa lòng, vốn tưởng rằng là cô nương nghèo khổ bị bán đi, nhưng nhìn lại mười ngón tay không dính nước xuân, chắc chắn chưa từng làm qua những việc nặng nhọc.

Vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại, dáng vẻ kiều diễm. Có nam nhân nào mà không yêu thích?

Yên Văn Ngọc không hề từ chối những sắp đặt này. Nàng bị từng bước đẩy đi, đến vị trí hiện tại, chưa từng có quyền lựa chọn.

Là một người bị mua về, nàng không kháng cự. Nếu muốn tồn tại lâu dài trong cung, nàng buộc phải tuân theo thánh chỉ.

Nếu muốn tồn tại lâu dài trong cung, nàng buộc phải thích nghi. Một nữ tử không nơi nương tựa, muốn có chỗ đứng vững vàng, nàng phải suy tính cẩn thận.

Thực tế khắc nghiệt bày ra trước mắt đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu được điều đó.

Nhưng dù lý trí mách bảo rõ ràng, nàng cần phải lấy lòng Nguỵ Ngân Tu.

Nàng  vẫn cảm thấy sợ hãi.

Người nam nhân đó…. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã thấy vô cùng nguy hiểm.

Nàng trầm mặc, mặc vào chiếc váy dài màu tím là điệp sa. Trên đầu cài trâm thủy tinh hình chuồn chuồn cùng màu, tựa như một đóa đinh hương chờ nở rộ. Tay nàng nâng hộp đồ ăn bằng sơn mộc khảm trai, cả người như bước ra từ một bức tranh tuyệt mỹ.

Không rực rỡ sắc hồng, chỉ có hương thơm nhẹ nhàng âm thầm lan tỏa.

Nghe theo lời chỉ bảo của Đinh ma ma, Yên Văn Ngọc mang theo hộp đồ ăn, tiến về Trọng Chiêu Điện.

Huấn Đức công công cung kính đi vào thông báo. Không lâu sau, đã trở ra và nói rằng bệ hạ đang bận chính vụ nên không thể tiếp kiến nàng.

Tuy nhiên, hộp đồ ăn vẫn được mang vào. Bệ hạ còn đặc biệt phân phó cho nàng đến Noãn Các thưởng trà, như một cách thể hiện ân sủng.

Noãn Các của Trọng Chiêu Điện nằm ở phía sau sườn điện, có chiều cao đến năm tầng, rộng rãi và đồ sộ.

Vào mùa đông, nơi này cực kỳ ấm áp, mang lại cảm giác dễ chịu. Còn trong những ngày hè, leo lên tầng cao đánh đàn, thưởng cảnh… Thực sự là một nơi hóng mát lý tưởng.

Huấn Đức quả thực vô cùng tinh tế, chuẩn bị bồn băng đựng trái cây đầy đủ, không thiếu thứ gì.

Dù chưa được diện kiến hoàng đế nhưng Đinh ma ma vẫn vô cùng vui sướng.

“Bệ hạ liên tiếp ban thưởng, nương nương quả là có phúc khí lớn!”

Dựa theo tình hình này, có thể đoán rằng những ngày sau sẽ không thiếu ân sủng của bệ hạ. Tin tức tốt hẳn cũng không còn xa.

Yên Văn Ngọc không nói thêm lời nào, đứng trên gác mái cao rộng, tầm nhìn thoáng. Nhưng nàng lại không biết phương nào mới là hướng về Gia Ấp huyện.

Sau đó, qua vài ngày, nàng vẫn đều đặn sai người đưa thức ăn đến Trọng Chiêu Điện. Không gặp Ngụy Ngân Tu, nhưng mỗi lần đều có lệnh để Huấn Đức chuẩn bị trà bánh cùng các loại trái cây thơm ngon nhất, từng món đều được dâng lên chu đáo.

Tất cả mọi người đều nói rằng bệ hạ cực kỳ coi trọng Chúc phi nương nương.

Đây chính là ân sủng tối cao.

Chỉ có Yên Văn Ngọc càng thêm thấp thỏm lo âu.

Trên đời mọi thứ đều có cái giá của nó. Những gì Lưu gia đã cho nàng, cuối cùng cũng phải trả lại 500 kim (lượng vàng).

Vậy những gì hoàng đế ban cho nàng, liệu nàng phải dùng thứ gì để hoàn trả? Yên Văn Ngọc ngồi một mình trên gác mái, để đám người của Đinh ma ma lui ra ngoài.

Nhưng vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng u sầu, chẳng thể vui vẻ.

Nàng không hiểu hoàng cung, cũng không biết rõ thế cục, lại càng không đoán được hoàng đế thực sự muốn gì.

Tại sao người lại tạo ra một tình thế để mọi người đều cho rằng nàng được sủng ái? Nguyên nhân phía sau là gì?

Bên cạnh nàng giờ đây chẳng có ai để trò chuyện.

Các ma ma và cung nữ chỉ một lòng giúp nàng tranh thủ thánh sủng. Hoàn toàn khác với bà vú và Tri Hạ, người đã từng ở bên nàng từ thuở nhỏ.

Yên Văn Ngọc chưa từng khao khát vinh hoa phú quý, nàng còn thấy nhớ Trinh Nhi, hoài niệm về những chuyện đã qua, những nỗi nhớ ấy không thể nào xóa bỏ được.

Nghĩ đến những chuyện cũ, nàng không kìm được mà lặng lẽ trộm rơi nước mắt.

Bất chợt, từ phía sau vang lên một giọng nam tử trầm thấp: “Khóc cái gì?”

Không một tiếng động, hắn đột nhiên xuất hiện, tựa như một bóng ma lặng lẽ, khiến Yên Văn Ngọc giật mình nhảy dựng. Nàng vội quay đầu lại, đôi má còn vương nước mắt.

Trước mắt nàng, Ngụy Ngân Tu cao lớn uy nghi, mặc bàn cẩm vân bào, thắt kim lân đai ngọc câu. Từ trên cao nhìn xuống, khí thế bất phàm.

Yên Văn Ngọc chớp mắt luống cuống vội xoay người lại chuẩn bị hành lễ. Nhưng chưa kịp thực hiện động tác, một bàn tay lớn đã đưa tới trước mặt, rắn chắc nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của nàng.

Đốt ngón tay Ngụy Ngân Tu thon dài, lòng bàn tay mang hơi ấm, áp sát khuôn mặt trắng mịn như sứ của nàng.

Hắn lặp lại câu hỏi, trầm thấp đầy áp lực: “Khóc cái gì?”

Yên Văn Ngọc lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ như phủ sương mù, cả người run rẩy, yếu ớt tựa như một chú dê con mềm mại. Ngụy Ngân Tu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, guọng nói trầm thấp vang lên:

“Ngươi sợ hãi trẫm?”

Được ân sủng cùng ban thưởng, cũng không vì thế mà kiêu ngạo, nhưng phản ứng như vậy cũng không thích hợp.

“Không… Không có…” Yên Văn Ngọc lựa chọn nói dối.

Ngụy Ngân Tu không tin lời nàng, nhưng cũng không cố ý truy hỏi.

Một tay hắn nắm lấy cằm nàng, nói với giọng điềm tĩnh: “Trẫm không cần một phi tử hay khóc.”

Rõ ràng không có lời nào nặng nề nhưng Yên Văn Ngọc lại không hiểu vì sao mình cảm thấy sợ hãi.

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nàng lắp bắp đáp: “Thần thiếp không thích khóc…”

Hai ngày nữa, trẫm sẽ đưa ngươi đến hoàng lăng để hiến tế từ đường. Ngụy Ngân Tu nói với giọng lạnh lẽo: "Khóc lóc như vậy là không thể chấp nhận được."

Yên Văn Ngọc, vốn không phải người quá thông minh nhưng khoảnh khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra. Hắn muốn một phi tử như thế nào…

Nàng đã ngầm hiểu được, nắm chặt chiếc khóa vàng trong lòng bàn tay, nhỏ giọng đáp:

“Thần thiếp tạ ân sủng của bệ hạ...”

Nàng nhất định sẽ xuất hiện với nụ cười trên môi. Ngụy Ngân Tu hơi cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi khẽ run của nàng. Hắn nói: “Lại khóc nữa, trẫm sẽ khâu miệng ngươi lại.”

Yên Văn Ngọc sợ hãi, chỉ muốn lập tức giấu đi đôi môi của mình. Đôi mắt nàng đỏ hoe, rực rỡ như hoa đào, càng khiến nàng trông yếu đuối và đáng thương hơn cả một chú thỏ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play