Tình cảnh của Thai Bác Văn bây giờ khiến hắn dễ sinh ra cảm động khi có người đồng cảm quan tâm: “Không tìm được đâu, cô ấy muốn tìm tôi thì lúc nào cũng tìm thấy, còn tôi muốn tìm cô ấy, e là cho cơ hội tôi cũng không tìm thấy ... Đó là nữ nhân thiên biến vạn hóa, thật đấy, tôi không nói quá đâu!”
“Chúng tôi quen nhau ở vịnh Đồng La Hong Kong, khi đó tôi là nhân vật nhỏ chơi chứng khoán, cô ấy cho tôi vài đơn lớn, tôi nhanh chóng trở mình thành giai cấp có tiền. Tôi luôn cho rằng cô ấy là một nữ nhân đơn thân hơn mình khoảng năm bảy tuổi thôi, cô ấy mỗi lần tới Hong Kong là đều tìm tôi, cô ấy là người dạy tôi trở thành như hôm nay.”
“Quan hệ chúng tôi kéo dài hơn một năm, lúc đó tôi rất nghiêm túc, tôi cũng cảm nhận được cô ấy khao khát một gia đình, khi tôi có ý cầu hôn với cô ấy, cô ấy mới nói với tôi, hơn tôi 17 tuổi, tôi không tin.”
“Thế sao? Khi làm chuyện đó anh không nhận ra à? À phải, lúc đó có cảm giác gì?” Soái Lãng tò mò.
“Rất, rất ngây ngất, nếu là anh, anh cũng si mê cô ấy thôi. Đừng nghĩ tôi chỉ ham muốn thân xác cô ấy, tôi càng thích ôm thân thể mịn màng của cô ấy trong lòng, thích để cô ấy ngồi lên gối, hai người cũng không nói năng gì, cứ để mặt kề sát mặt, lặng lẽ ngồi yên, nghe tiếng cô ấy thở, cảm nhận tim cô ấy đập …”
“Ấy, phải nói kỹ chứ, anh chỉ nói thế làm sao hình dung được, ví dụ thân thể có gì đặc biệt hơn cô gái khác không?”
“Có, vú bên trái có một nốt ruồi mỹ nhân, nốt ruồi rất đẹp ...” Thai Bác Văn giọng si mê, tựa hồ chẳng có chút thù hận nào với người đẩy mình vào thế vạn kiếp bất phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play