Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy tới khi bữa cơm kết thúc, nói thật Phương Hủy Đình không biết mình vừa ăn cái gì. Tiểu Mộc càng không phải nói nữa, vì trước đó liên tục khen "chị Soái Lãng" xinh đẹp, nên cả bữa cơm hắn cúi gằm mặt, đóng vai khuyết tật mù câm điếc.
Đoàn người rời nhà hàng, từ thứ tự đi cũng phản ánh vấn đề, Soái Lãng và Tiểu Mộc vốn chẳng hợp gì nhau lại đi cùng một chỗ tụt lại phía sau, hai vợ chồng Soái Thế Tài đi trước, Phương Hủy Đình dắt tay Soái Anh đi ở giữa, chia làm hai trận doanh rõ ràng, khiến cô không nhịn được cười.
Ăn xong về nhà, nhà cách đó không xa, đi bộ chừng mười phút liền tới khu tập thể kiểu cũ, Tiểu Mộc và Soái Lãng lái xe theo sau đỗ trước khu nhà năm tầng. Soái Lãng vừa xuống xe thì Tiểu Soái Anh nhảy chân sáo xuống nắm tay đòi bế, chẳng biết là ai xúi nó. Soái Lãng nhe răng thè lưỡi làm mặt quỷ, cô bé không sợ còn chỉ mặt y cười khanh khách, ôm chân Soái Lãng muốn leo lên.
Soái Thế Tài gọi: “Soái Lãng, con về nhà chơi đi, cha và hai vị đồng nghiệp này làm chút việc, Triết Hồng, em nói chuyện với con một chút, lát anh về ...”
Nói xong không thèm nhìn bộ mặt như người chết của con trai, lên xe nhanh không kém trai mười tám, Phương Hủy Đình mím môi cười chạy nốt, Tiểu Mộc hả hê lắm, còn cố ý bấm còi thật to ...
“Soái Lãng, lên nhà đi ... Anh Tử, xuống, đừng đòi anh con bế nữa ...” Sở Triết Hồng lên tiếng gọi Soái Lãng đứng đó như trời trồng.
Soái Anh rõ ràng chẳng phải đứa ngoan ngoãn, lại đòi Soái Lãng cõng nó, Sở Triết Hồng mất mặt mắng một câu, tiểu nha đầu càng bám dính không đi, còn giả vờ khóc, Soái Lãng đành cúi người xuống: “Nào, leo lên lưng anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT