Hết sức đơn giản, đến 11 giờ hơn hai người tới khu chợ trời chuyên bán đồ điện ở đường Nhân Dân, Tang Nhã ở ngoài nhìn Soái Lãng bê cái hộp có bốn năm ổ cứng vào một cái cửa hàng vi tính ... Không lâu sau Soái Lãng đi ra, tới bên cạnh Tang Nhã kín đáo xòe một cái, không ngờ được mấy tờ 100 đồng.
Tang Nhã chưa từng biết khách khí là gì, giật lấy nghe đếm, được năm tờ, không ngờ cô gái từng lừa vài chục vạn lại vì số tiền lẻ này mà vừa mừng vừa lo: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, lấy danh nghĩa cảnh sát đi lừa gạt, anh cũng to gan thật đấy.”
“Yên tâm đi, chẳng có quyện gì đâu, mấy ông chủ đó mong cảnh sát mãi mãi đừng trả họ ổ cứng ấy chứ, như thế họ có cớ tha hồ muốn làm gì thì làm, không sợ giám sát. Huống hồ là vụ án nhỏ xíu, ai đi tra làm gì?” Soái Lãng không coi ra gì.
“Ừ, thế thì tốt, tôi phải mua bộ quần áo ... Sau đó buổi trưa chúng ta đi đâu ăn đi? Hì hì, Soái Lãng, xem ra tôi đi theo anh tha hồ ăn sung mặc sướng rồi.” Tang Nhã cầm tiền trong tay yên tâm hẳn, đưa tay vuốt ve mặt Soái Lãng, bẹo một cái coi như khen thưởng.
“Trước khi ăn cơm, tôi làm cho cô CMT.” Soái Lãng cũng quen với động tác thân mật của Tang Nhã, ai người sóng vai đi trên phố.
“Cả chuyện này anh cũng có cách cơ à?” Tang Nhã ngạc nhiên, với người bình thường mà nói đây không phải chuyện đơn giản.
Soái Lãng chẳng mấy khi có cơ hội thể hiện trước mỹ nữ thế này, từ bé tới lớn mấy cái mánh khóe thủ đoạn đường phố y cực kỳ thông thuộc, nhưng đều là thứ phải che giấu kỹ. Vì vốn chẳng phải cái gì hay ho đáng tự hào, nói ra thế nào cũng bị nhìn với ánh mắt kỳ thị khinh bỉ, vậy mà giờ đây lại có thể đem dùng tán gái, thực sự không bao giờ ngờ tới: “Để tôi gọi điện thoại, mười phút sau là có đưa tới cho chúng ta, hơn nữa còn phục vụ miễn phí, cô tin không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play