Soái Lãng cũng díp mắt rồi, thức đêm một lần chưa phải vấn đề, nhưng mà một đêm kích thích như thế thì tiêu hao không ít tinh thần, nếu một mình thì dễ dồi, kiếm cái ghế đá yên tĩnh nào đó trong công viên tha hồ ngủ, nhưng có Tang Nhã thì không thể không tính kế. Y nhìn tờ 5 hào bẩn thỉu trong tay, đây là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng rồi: “Thế này còn năm hào ... Kiếm chỗ gọi cú điện thoại, tôi tìm một người anh em gửi tiền tới, có điều phải mất mấy tiếng.”
“Thế thì chúng ta phải chia tay thôi.” Tang Nhã bất ngờ nói.
“Vì so?” Soái Lãng không hiểu.
“Không tiện, anh đừng hiểu lầm ... Di động của anh ở trong tay Lương Can , rất có khả năng hắn thông qua di động của anh để tìm tới những người xung quanh anh, nếu một mình anh biết chuyện này còn được, nếu như bạn anh có ai đó biết thì không có khả năng giữ kín nữa rồi ... Trừ anh ra tôi không thể tin ai cả.” Mặc dù là một khả năng khá mong manh, Tang Nhã có vẻ không dám liều, quyến luyến nói: “Tôi không thể mang tới phiền toài cho anh được, tôi đi một mình.”
“Vậy cô làm thế nào?” Soái Lãng không yên tâm.
“Lang thang đầu đường xó chợ thôi chứ sao, dù sao ở bên cạnh anh, anh cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi, anh chê tôi là gánh nặng chứ gì?”
“Làm gì có, tôi chê cô là gánh nặng thì đã ném cô ở dọc đường rồi, có cần chở cô tới đây không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play