Thân thể Tang Nhã dần dần buông lỏng, ánh mắt cũng trở nên mê ly, không biết đã đi bao lâu, cũng không biết phải đi bao lâu nữa, có điều cô thích cảm giác thả lỏng và thoải mái này, cô thích có chỗ dựa, không phải suy nghĩ bất kỳ nguy cơ nào.
Anh ấy rốt cuộc là người như thế nào? Tang Nhã áp mặt vào lưng của người không biết tên, rất rắn chắc, tay cô ôm vòng anh đặt giữa ngực và bụng y, cũng rất rắn chắc, kết hợp giữa chắc chắn và ấm áp, tựa như một tảng đá có nhiệt độ vậy.
Có điều cảm giác này lại chẳng hề giống ký ức, y thấy vụ lừa đảo cũng biết mình là kẻ lừa đảo, nhưng từ cách ăn nói của y không hề có sự căm ghét của người chính nghĩa và sự hâm mộ của đồng đạo.
Thậm chí khi cố nhớ lại lúc y ra tay tàn bạo cũng có cảm giác thật đẹp, vì dù sao bây giờ loại ngốc ra tay vì nữ nhân không nhiều nữa ... Có chút cảm giác tim đập mạnh, lại giống như sợ lạnh, cô ôm chặt hơn.
Vừa ôm chặt một cái thì vị phía trước không dễ chịu nữa, ôm đã rất lâu rồi, thi thoảng ôm một cái còn thấy thoải mái, ôm lâu chẳng những ảnh hưởng tới đạp xe, lại còn dễ ra mồ hôi, nên thấy Soái Lãng lên tiếng: “Ê ê, lỏng ra một chút, vừa phải thôi, đừng cho tôi là người yêu thật chứ ... Ôm tới ra mồ hôi rồi này.”
“Không ôm thì anh giở trò, ôm thật thì anh lại không thoải mái à?” Tang Nhã buông Soái Lãng ra một chút, mắng y che giấu cảm giác bất thường của mình.
“Ài, chuyện này cô không hiểu đâu.” Soái Lãng thì đã quen chuyện Tang Nhã chẳng biết xấu hổ cũng chẳng kỵ húy đề tài nam nữ rồi: “Chạm tới là dừng mới là cảnh giới cao minh nhất, vì sao lại gọi là trộm ngọc thâu hương, vì thứ ăn trộm được mới là quý nhất, thứ trộm được mới thơm nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT