Xe dừng lai ở mảnh đất trống phía bắc thôn, nơi địa thế hơi cao một chút, Cố Thanh Trì tay cầm gì đó gọi Soái Lãng xuống xe, Phùng Sơn Hùng té ra cũng ghét nơi này nên không xuống.
Nói thật là Soái Lãng cũng không muốn xuống, cái mùi trong thôn còn khiếp hơn cả cái nhà xí mười năm không dội nước, vừa bịt mũi vừa đuổi theo Cố Thanh Trì: “Bác ơi, chúng ta tới nơi này rốt cuộc để làm gì? Có gì hay đâu mà xem, nhà máy nước bẩn thì đâu chả có?”
Đi tới nơi cao càng nhìn rõ, sau núi rác chính là trại nuôi lợn, còn ở phía đông là nhà máy bánh lốp xe cũ, phía tây tám thành là nơi luyện dầu rồi, mấy cái sân chất đống thùng lớn, tới nơi này mà quay phim ngày tận thế thì khỏi cần bố trí bối cảnh, cứ quay trực tiếp là được.
Cố Thanh Trì nâng ống nhòm lên nhìn ra xa rồi đưa Soái Lãng: “Chấn động lắm phải không, nhưng tôi muốn cậu thấy cái khác, nhìn đi.”
Soái Lãng hồ nghi cầm ống nhòm, thuận theo hướng Cố Thanh Trì chỉ hướng, nơi cách thôn chưa tới 1km có một cái đại viện nằm riêng rẽ, cổng đại viện đỗ cái xe bus hai tầng, nhìn người từ trên xe đi xuống, Soái Lãng dí sát mắt vào ống nhòm, tay run lên bỏ ống nhòm xuống nhìn Cố Thanh Trì, ngạc nhiên, không tin nổi ...
Sau đó nâng ống nhòm lên nhìn tiếp, từ trên xe đi xuống, từ trong nhà đi ra đều là hòa thượng ...
À không, mẹ nó chứ, một lũ hòa thượng giả, ống nhòm này độ nét cao, nhìn rõ lắm, ở giữa sân bắc mấy cái bếp, chắc chuẩn bị ăn cơm rồi, trên bàn đá có mấy két bia, thậm chí trong đám đông có vài người đội nón ni cô, vóc người nhỏ nhắn, hẳn là ni cô giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT