Soái Lãng đi một vòng tính nhẩm, diễm phúc của lão già không nhỏ đâu, phía trước bốn người, phía sau ba người, thêm vào bác gái đang ngồi trên ghế nhìn Cố lão đầu không chớp mắt, thi thoảng lại có mấy người ghé tai thì thầm với nhau, truyền tới chỗ Soái Lãng.
Cái gì mà nói ông già tính quẻ chuẩn lắm, lần trước tính là hiệu trưởng Từ có mối lo bệnh tật, vậy mà chớp mắt một cái, Lão Từ đã vào viện nằm ... Người hỏi hiệu trưởng Từ nào? Bác kia giải thích, là hiệu trưởng đại học năm xưa, bị xuất huyết não, chẳng biết có rời giường được hay không?
Mặc dù Soái Lãng là kẻ vô thần, kiên quyết không tin trò mê tín dị đoan, càng biết Cố lão đầu là kẻ lừa đảo, vậy mà vẫn bị sự quái dị mà ông ta biểu hiện ra thu hút, có vài phần tò mò. Có những việc ở ngoài nói thì dễ lắm, nhưng mà đến khi tận mắt chứng kiến mới hiểu. Ví như lần này lão già bấm đốt ngón tay tới mười mấy phút rồi, mọi người lo sốt vó mới chịu mở mắt ra, tích tắc đó Soái Lãng thấy xung quanh rùng mình như bị điện giật.
Bắt đầu rồi, không ngờ lão già nắm lấy tay người xem quẻ an ủi: “Em gái à, con trai cô có cái mệnh thiên khúc tinh, không phải là văn khúc tinh, có dấu hiệu xếp dưới Tôn Sơn, không phải quẻ đề tên bảng vàng ... Cô nên tìm đường khác thôi.”
Xếp dưới Tôn Sơn, không phải đề tên bảng vàng, Soái Lãng lẩm bẩm thấy câu này không hề chứa hàm ý khác mới cảm thấy không đúng, ơ cái lão già, thế này không phải cho một đấm vào mặt người ta sao.
Quả nhiên là thế, bác gái kia vừa nghe đã đưa ống tay áo lên lau nước mắt rồi, nước mắt ào ào làm Cố Thanh Trì lúng túng. Một đám phụ nữ càng không vừa lòng, chính người vừa mắng Soái Lãng bây giờ lại đi tới nói lớn: “Tôi nói này anh Cố, sao có thể như vậy được, còn chưa thi mà đã nói thế, để cô Vương khóc thế kia.”
“Đúng thế đấy, Cố đại tiên, quẻ này chắc là không đúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT