Hứa Bình Thu không biết có nên cười không, ông ta làm cảnh sát cả đời, tự cho rằng mình đã thấy hết muôn hình vạn trạng của cuộc đời này, ấy vậy mà hôm nay ông ta gặp một chàng trai không còn lời lẽ nào để đánh giá, chỉ biết cái trò này không thể để lan rộng được, nếu không cơ quan chính phủ thành trò cười.
Thử Tiêu sợ giải thích chưa đầy đủ, nói thêm: “Dư Nhi kể còn được cho ăn, nên mỗi lần về nhà là cậu ta bỏ mười mấy đồng đi gửi hành lý về trước, sau đó là đi xe riêng về sau.”
Hứa Bình Thu mồm cứ há ra, càng biết nhiều về Dư Tội càng … càng không biết phải bình luận thế nào nữa.
“Xử trưởng Hứa, bây giờ Dư Nhi được đưa tới văn phòng của tp Phầm Lâm ở tỉnh thành rồi, chúng ta tới còn kịp.” Bánh Đậu cẩn thận nhìn sắc mặt hết sức quái dị của Hứa Bình Thu.
Hứa Bình Thu hơi do dự, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thôi bỏ, người thủ đoạn như vậy e thành bản chất rồi, nếu tuyển vào đội ngũ cách mạng, sẽ ảnh hưởng tới tính thuần khiết của đội ngũ... Chuyện của cậu ta nói sau, giờ tôi đưa hai cậu về nhà, không phải cũng đi xe chống khiếu nại chứ?”
“Không không không, nhà tôi ở huyện nghèo khó Thiên Trấn, nghèo tới ngay cả đi khiếu nại cũng không có.” Nghiêm Đức Tiêu xua tay, chuyện này lý thuyết nghe ngon ăn, nhưng nếu không có lá gan cùng thủ đoạn của Dư Nhi thì ai dám làm.
“Nhà tôi ở Hồ Quan, cũng là huyện nghèo lắm.” Bánh Đậu cũng rối rít chối bỏ liên quan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT