Dư Tội vội ấn sâu tang vật vào trong túi, sợ bị người khác phát hiện, vừa cất xong thì Thử Tiêu quay về, mặt đầy ai oán: “Hai người ngồi đây sờ mó nhau, không còn coi ai ra gì nữa rồi... Nói, rốt cuộc vừa rồi cậu sờ vào đâu để chị ấy đỏ mặt chạy đi.”
“Tôi sờ được đã tốt.” Dư Tội khổ sở nói, y cũng muốn lắm chứ, nhưng cho y mười lá gan cũng không dám động chân động tay.
“Vậy sao mà khẩn trương như thế?” Thử Tiêu chẳng biết nghĩ tới điều gì mà mồm há hốc: “Không thể nào, chẳng lẽ là chị ấy sờ cậu, oa, bà chị này quá hung hãn rồi.”
Nghe Thử Tiêu nói linh tinh về Lâm Vũ Tịnh, Dư Tội có chút không thoải mái, trừng mắt lên: “Này đầu óc anh đừng dơ dáy như vậy được không, tôi với chị ấy là tình đồng chí thuần khiết, nãy giờ nói chuyện nghiệp vụ.”
“À, hiểu rồi.” Thử Tiêu gật gù làm bộ vỡ lẽ: “Tức là cậu muốn sờ nhưng không sờ được nên giận, chị ấy muốn bị sờ, lại ngại không thể để cậu sờ ở đây, cho nên nín nhịn tới đỏ mặt phải không?”
Dư Tội xắn tay áo lên ấn đầu Thử Tiêu xuống, lấy nắm đấm trả lời.
Đỗ Lập Tài thấy Dư Tội đứng dậy, tưởng có chuyện gì, không ngờ y ấn Nghiêm Đức Tiêu xuống đánh, làm không ít hành khách chỉ trỏ, chẳng buồn nói gì nữa, vờ như không quen. Mấy đứa học viên này làm hắn thất vọng cực độ rồi, dù phá được vụ án lớn, cũng không thay đổi được cảm quan, không chú ý rằng Lâm Vũ Tịnh mặt đỏ au như che giấu bí mật gì sợ người ta biết, tới khi máy bay hạ cánh cũng không nói lời nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play