“Hàng đã chuyển thành công, lặp lại lần nữa, hàng đã chuyển thành công.”
Lâm Vũ Tịnh nhìn thấy toàn bộ quá trình qua ống nhòm, kích động báo cáo, đợi liền mấy tháng cuối cùng đã giao được "hàng", hay nói cách khác "hàng” đã bị mục tiêu lôi đi.
Bộ đàm truyền ra lời Đỗ Lập Tài: “Thu đội. “
Xe đi được 5 km mới nghe thấy tiếng còi cảnh sát, xe 100 phóng vụt qua bọn họ, hướng về trạm thu phí xảy ra sự cố.
“Vậy là xong à?” Thử Tiêu nhìn đoàn xe hú còi xanh đỏ phóng đi trong mưa không khỏi thất vọng, con bà nó ai ngờ đơn giản như vậy, sớm biết thế tội quái gì sợ tới mất ngủ, hắn tự cho mình là thông minh, vỗ đầu mình một cái: “Tôi hiểu rồi, chị để Dư Nhi mang thiết bị theo dõi trên người, sau đó chúng ta lần theo tới sào huyệt của chúng.”
“Nếu cậu mà bớt nói vài câu, người khác nhất định sẽ nghĩ rằng cậu rất thông minh.” Kế hoạch tiến hành thuận lợi, mây đen bao phủ trong lòng Lâm Vũ Tịnh tan đi rất nhiều, trêu: “Mang thiết bị theo dõi? Cậu mơ à, giờ máy móc của tội phạm còn tiên tiến hơn cảnh sát, thiết bị định vị không qua được mắt chúng đâu.”
“Vậy phải làm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT