Thời Kế Hồng đọc một hồi, vậy là bay mất mấy nghìn rồi, Giản Phàm xót xa vô cùng, những khoản này đại bộ phận không thể không đóng, ở Ô Long cũng có chuyện tương tự, toàn lý do đường hoàng tới quán ăn không trả tiền, nhưng làm sao, trừ khi không làm nữa, nếu không phải chịu đựng đám người đeo băng đỏ.
“Giờ cháu biết vì sao mà đám ông chủ lớn đều ra nước ngoài, xã hội chủ nghĩa tốt thì tốt đấy, nhưng tài sản cá nhân không thần thánh như thế. Không phát tài thì bị coi thường khinh bỉ, có chút tiền thì người ta đều coi trọng rồi ... Ha ha ha, thế này là ép người ta làm chuyện bất chính, vì làm ăn đàng hoàng sao mà sống nổi.” Giản Phàm đứng dậy buông tiếng thở dài.
“Sợ thì đừng làm, làm thì đừng sợ, người ta có thu bao nhiêu đâu, thật keo kiệt, dì đúng là mù mắt, hôm đó cháu tới nhà còn thấy ăn mặc nghèo khó mà thương, té ra một tháng kiếm hơn 10 vạn.” Thời Kế Hồng rất tỉ mỉ, mỗi ngày cả tiền bán đồng nát cũng nhập sổ.
“Vâng kiếm 10 vạn, nhưng 2 tháng tiêu năm sáu chục vạn sao dì không tính, 9 đầu bếp thêm vào 8 người các dì, dì tính hộ cháu xem, một tháng có tới nửa thời gian cháu đi kiếm tiền cho mọi người.”
“Cút cút, lại bắt đầu kể nghèo kể khổ.” Thời Kế Hồng xua tay đuổi Giản Phàm như đuổi gà, hơn nữa chê cách ăn mặc của y làm xấu cửa hiệu.
Giản Phàm từ nhỏ được mẹ dạy "tiền tiết kiệm được là tiền kiếm được", chi tiêu có hơi dè xẻn chút, chi li chút, nhưng cần tiêu tuyệt đối không xót tiền, như chuyện y bán nhà là đủ thấy rồi, nhất là ở chuyện ăn uống chưa bao giờ keo kiệt với người khác.
Bị dì Thời đuổi đi, Giản Phàm đi luôn, lên xe chở hàng đỗ ngoài nãy giờ vỗ vai đánh thức Hắc Đản đang ngủ gà ngủ gật vì đợi lâu: “Hắc Đản, mùng 1 tháng 5 có về nhà không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play