Điện thoại là của Dương Hồng Hạnh, tuy nội dung trò chuyện vẫn buồn tẻ như vậy, nhưng mà rõ ràng là tiến bộ rồi, đổi tin nhắn thành điện thoại, Giản Phàm lả lơi vài câu là bị mắng, thế là hỏi thăm cha, hỏi thăm mẹ một hồi, thời gian bất tri bất giác trôi đi đến khi quay đầu lại thì không thấy Đường Đại Đầu đâu nữa, nhìn khắp nơi mới thấy hắn đứng ngây ra bên hàng rào ngoài ga, không hiểu có chuyện gì, vội vàng chạy tới.
Là Sỏa Trụ, cái tên ngốc cao to thô kệch đang ngồi bê bát lớn ăn, bên cạnh là xe bán hàng lưu động, treo biển "Mỳ bò Thanh Chân", trời mới biết là thật hay giả.
“Sỏa Trụ.” Đường Đại Đầu nhìn một lúc xúc động gọi.
Sỏa Trụ ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Đường Đại Đầu đứng ngay dậy cầm cả bát chạy, chủ quán phía sau rối rít đuổi theo: “Ê, ê trả tiền, trả bát đây.”
Cuống quít quay về trả tiền, lại cuống quít chạy tới, tới trước mặt Đường Đại Đầu, nhìn ngang ngó dọc một hồi như không nhận ra: “Anh anh anh ... sao thành thế này?”
Bình thường nói đã ngô ngọng không rõ, giờ kích động lên thêm cả nước bọt, phun đầy mặt Đường Đại Đầu, làm hắn vội vàng che mặt, đẩy thằng vai u thịt bắp đó ra: “Con mẹ nó, mày nói tao thành thế nào, còn thở là may rồi.”
“Đúng đúng đúng, đại ca nói có lý.” Sỏa Trụ rối rít vâng dạ, nhìn là biết thực lòng tôn kính Đường Đại Đầu, dìu đại ca què ngồi xuống, đang định nói thì Đường Đại Đầu đẩy mặt sang một bên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT