Đường Đại Đầu thống khoái mặc vào cái quần jean cũ, khoác lên trang phục công tác màu xanh lam, phú ông liền biến thành công nhân nghèo khó, Phi Phi nhìn mà phì cười, nói lần đầu cô gặp Đường Đại Đầu chính là bộ dạng này.
Lái xe về thành phố, Phi Phi làm món mỳ sở trường của mình cho hai người ăn tạm, sau đó để xe ở nhà, bắt taxi tới ga tàu, tìm người quen cũ ...
Ga tàu lúc nào cũng náo nhiệt, cho dù là buổi tối cũng tấp nập hơn nơi khác, từ đại sảnh nhà ga trải sang hai bên là nhà nghỉ, hiệu tạp hóa, quán bán rong, xe ba bánh chở khách và taxi không đeo biển, Giản Phàm và Đường Đại Đầu xuống xe được vài phút đã có ba bốn người cầm biển ghi tên nhà nghỉ chạy tới hỏi: Ông chủ, có nghỉ không?
Nếu vẻ mặt chỉ hơi dao động một chút là cả đội ngũ tiếp thị lao tới, từ rửa chân tới gội đầu đều đầy đủ, hơn nữa giá thì rẻ, Đường Đại Đầu bực mình xua tay: “Xéo xéo xéo, không giới thiệu tiểu thư, ai ở làm gì?”
Không ngờ người kéo khách nổi giận bảo vệ thanh danh của nhà nghỉ: “Xem anh nói kìa, đó là thứ ắt phải có, giới thiệu làm gì, không có thì ai mở nhà nghỉ? Ông chủ, anh muốn bao nhiêu?”
Giản Phàm không dám dây dưa với đám kéo khách miệng nói nở hoa, khách khí đuổi đi, cười: “Anh Đường, cái từ ông chủ giờ rẻ rúng quá, ăn mặc như hai chúng ta mà cũng có người gọi là ông chủ.”
Đường Đại Đầu không cười, đang bực đây, lửa giận rất lớn, lúc có đám đầu bếp và Phi Phi thì không tiện, giờ chất vấn thẳng mặt: “Giản Phàm, cậu là thằng chó chết, con mẹ nó chứ, cứ nghĩ tới cậu là tôi thấy cậu là thằng chó chết .. Này rốt cuộc cậu ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT