Mưa đã rơi, tí ta tí tách đánh thức người trong mộng, thần sắc mang theo vài phần lười nhác, thời tiết liên tục nhiều ngày khô nóng, cuối cùng đã nghênh đón cơn mưa đầu tiên của mùa hè. Dương Hồng Hạnh thức dậy, thấy mẹ đã ngồi trên giường từ lâu, xuống giường kéo rèm ra, mở nửa cánh cửa, không khí mang theo hơi nước tươi mát ập vào, xua tan đi cơn buồn ngủ sót lại.
Rửa ráy, quét dọn phòng, dọn giường, lấy nước nóng, đỡ mẹ dậy, Dương Hồng Hạnh lặng lẽ làm đâu vào đó, một tháng nay, cô chẳng biết làm sao mình sống qua được.
Trẻ không cha thì nhiều khổ cực, trẻ không mẹ thì hiểu chuyện sớm, tuy Dương Hồng Hạnh không thuộc về bất kỳ tình huống nào kể trên, có điều trong cái gia đình bề ngoài vẻ vang, bên trong tàn khuyết này, hiếm khi thấy được cha, mẹ thì quanh năm buồn bã, ít nhiều bồi dưỡng lên tính cách tự cường độc lập. So với người cùng tuổi, bạn bè bên cạnh, Dương Hồng Hạnh vốn đã chững chạc hơn nhiều, lần này tâm thái lại càng thêm một phần tang thương.
Bà Dương ngồi ngây ra đó thương xót nhìn con gái bận rộn, vốn có thể xuất viện rồi, nhưng hai mẹ con tạm thời đều không muốn về tiểu khu công đoàn đã sống mười mấy năm, toàn là người quen trong đơn vị, hai mẹ con còn chưa chuẩn bị đối diện với biến cố bất ngờ này, chưa biết sau này sống ra sao.
Hớp vài ngụm nước ấm, vô tình ngẩng đầu lên, bà Dương phát hiện con gái cứ thi thoảng lại liếc mắt qua cửa sổ, còn kiễng chân nhìn xa, dáng điệu sốt ruột, không cần nói cũng biết là đợi Giản Phàm. Thời gian qua mỗi ngày ba bữa thì hai bữa là Giản Phàm xách hộp giữ nhiệt mang tới. Dù là người cả đời nấu cơm bên bếp, nhưng lần này bà Dương mới biết thế nào gọi là làm cơm thực sự, trong ấn tượng gần một tháng qua, chưa bữa nào lặp lại, chỉ có rau xanh ngũ cốc mà trong tay chàng trai đó biến ra vô vàn món ăn lạ mắt lạ miệng. Bất tri bất giác khơi lên khẩu vị của người ta, so với lần đầu gặp Giản Phàm, giờ khí sắc bà Dương thực sự tốt hơn nhiều.
Mưa rả rích rơi càng ngày càng lớn, chẳng bao lâu thành rào rào đập lên cánh cửa sổ, nhìn đồng hồ sắp 7 giờ sáng rồi, Dương Hồng Hạnh lại lần nữa ra bên cửa sổ, lẩm bẩm: “Mưa to thế làm gì?”
“Đừng lo, cậu ấy sẽ tới.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play