Tần Cao Phong càng khó xử, còn khó hơn cả nếu Giản Phàm đùng đùng nổi giận, hoặc như trước kia tìm đủ cách trốn tránh, cân nhắc rất lâu mới giải thích: “.... Kỳ thực chuyện này không thể trách chi đội trưởng, Lý Uy đã bố trí tất cả từ tháng 12 năm ngoái, sau vụ bắt giữ đồ cổ ngày 26 tháng 12, thấy lá gan của cậu đủ tiếp nhận mới dám giao chuyện này cho cậu ... Theo Tằng Nam nói, tính toán ban đầu của Lý Uy là từng bước di chuyển tài chính của Vương Vi Dân rồi mới ra tay, cuối cùng để anh em Tề gia mất trắng, nhưng chưa làm được thì cậu đã moi ra vụ án ngân hàng rồi, khiến toàn bộ tài chính của Tề Viên Dân và tài khoản ngâm của Vương Vi Dân bị đóng băng. Lý Uy vội vã bỏ chạy, để lại toàn bộ đống hỗn loạn cho cậu. Chi đội trưởng sau khi biết chuyện từ Tằng Nam, đành tương kế tựu kế ..”
“Đội trưởng, tôi không trách ai cả, cá đớp mồi phải kiểm điểm vì sao mình mắc câu chứ không nên trách ai .. Ha ha ha, tôi còn
tưởng nhân phẩm bộc phát vớ được khoản tiền lớn cơ ... Vậy Lý Uy đâu? Ông ta đóng vai trò gì trong chuyện này?” Giản Phàm cố gắng thu thập lại tâm tình, qua một đêm xảy ra nhiều biến cố như vậy, muốn trấn tĩnh là không dễ.
Tần Cao Phong nghe thấy cái tên đó chỉ biết cười khổ: “Còn vai trò gì nữa, ông ta tham gia rửa tiền, không, phải nói là ông ta thao túng toàn bộ việc rửa tiền này, mục đích là chiếm đoạt hết tài sản của anh em họ Tề. Tôi đoán trong quá trình đó Lý Uy phát hiện manh mối buôn lậu cổ vật, nhưng toàn bộ tiền tới từ Vương Vi Dân, theo như điều tra sơ bộ của chi đội điều tra kinh tế, xác định tiền mà Tề Nguyệt Các chuyển đi lên tới 120 triệu, toàn bộ trong tay Vương Vi Dân, không biết bao nhiêu bị đóng băng, bao nhiêu bị lấy ... Dù sao anh em họ Tề không thu được gì. Còn Lý Uy thì nợ tới 130 triệu của Hâm Long.”
“Đen ăn đen, ông ta ăn cả của Vương Vi Dân và anh em họ Tề, ăn sạch, lừa tất cả mọi người rồi ung dung rút ra ngoài, đúng là phong cách của Lý Uy.” Giản Phàm ngay từ đầu đã nghi Lý Uy là kẻ thao túng tất cả, về sau bị mấy câu chuyện cảm động của ông ta đánh lừa dần dần bỏ suy nghĩ này, cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn là ông ta thao túng toàn bộ cuộc chơi.
Tần Cao Phong bổ xung: “Không chỉ thế đâu, ông ta lấy cổ phần ở Thịnh Đường thế chấp, vay ngân hàng 4200 vạn, số tiền này không trả nổi rồi, hại thảm Đường Thụ Thanh, để lại cho ngân hàng khoản nợ xấu. Nếu ông ta thực sự đã xuất cảnh thì trong cuộc so tài này, ông ta là người thắng duy nhất, toàn bộ những kẻ chúng ta bắt đều bị ông ta làm trắng tay. Vị tiền bối này của chúng ta .. Thực sự tôi không còn gì để nói.”
Giản Phàm chửi thầm trong lòng, tâm kế tới mức này làm người ta bất lực, chẳng trách người ta từng đánh giá Ngũ Thần Quảng là tài hèn chí lớn, đúng là tài quá hèn, bị người ta dắt mũi từ đầu tới cuối. Ngũ Thuần Quảng cứ tưởng kế hoạch của mình, thực ra là Lý Uy đã an bài không thể không theo, cả thiên hạ bị xỏ mũi, mình giận cái chó gì, Giản Phàm bật cười: “Đội trưởng, giờ nói những lời này có tác dụng gì, Lý Uy không phải hoảng sợ bỏ trốn, mà người ta an bài thỏa đáng, ung dung vơ khoản tiền lớn rồi đi, thuận tiện luồn vài sợi dây dắt mũi chúng ta giải quyết vấn đề sót lại, giờ tôi mới biết té ra chi đội trưởng của chúng ta họ Lý chứ không phải họ Ngũ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT