“Cứu cứu Đại Đầu, cứu anh ấy, tôi không biết trông vào ai nữa, anh ấy mà chết, tôi ...” Môi mấp máy, giọt nước mắt trong suốt từ khóe trào ra, Phi Phi nghẹn ngào không nói hết câu.
Giản Phàm vội vàng trấn an: “Phi Phi, đừng kích động, Đại Đầu lớn mạng lắm, anh ấy sẽ không sao đâu, sẽ mau chóng tới thăm cô thôi, yên tâm, yên tâm đi!
“Hôm qua, hôm qua Đại Đầu được đồn công an thả ra ...” Phi Phi biết Giản Phàm tới tìm mình là muốn hỏi về tình hình khi đó, cô không để tốn thời gian, cố hết sức kể ngắt quãng chuyện trải quả. Kể khi đó Đường Đại Đầu được thả ra, về tắm rửa ăn cơm, uống chút rượu, cô sợ hắn sinh sự, dỗ dành hắn ngủ sớm, vừa mới cởi quần áo ngoài nằm xuống thì nghe có tiếng động ngoài sân, còn nghĩ quên chưa đóng cửa, vừa đi ra bị đánh ngất xỉu, không biết gì nữa.
Chuyện này trong dự liệu rồi, Giản Phàm không gạn hỏi, chỉ an ủi Phi Phi.
Phi Phi nắm tay Giản Phàm thật chặt, yếu ớt nói thêm: “Giản Phàm, nhất định phải cứu Đại Đầu, Đại Đầu không xấu, anh ấy là người thẳng tính, không có tâm cơ gì, toàn do chị anh ấy làm hỏng ... Giản Phàm, giúp tôi, giúp tôi, đưa anh ấy về ...”
“Nhất định, anh ấy là bạn tôi mà ... Phi Phi, đừng nói nữa, tôi sẽ đưa anh ấy về với cô, tôi hứa, cô phải giữ sức khỏe.”
Giản Phàm sống mũi cay xè, dỗ dành mãi tới khi Phi Phi chịu nhắm mắt ngủ rồi mới kéo chăn lên, rón rén ra ngoài, hít sâu mấy hơi thu lại cảm xúc, an bài đám Tôn Nhị Dũng luân phiên trông chừng Phi Phi, sau đó lại chạy đi nộp tiền cấp cứu và tiền đặt cọc nằm viện. Nhìn Giản Phàm chạy ngược chạy xuôi lo chuyện vụn vặt đó, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương giữ im lặng, trong đội có nhiều lời đồn đại về quan hệ giữa Giản Phàm và Đường Đại Đầu, xem ra đều là thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play