“Lý Uy chạy rồi, anh không có gì để nói với tôi à?” Mặt Giản Phàm không dễ coi nữa: “Còn mang cả con theo, định lấy làm lá chắn, hay là muốn tôi mềm lòng, anh sợ cái gì nào?”
Trương Kiệt ấp úng: “liên quan gì tới tôi?”
“Tối thứ sáu anh gọi điện cho tôi, sáng thứ bảy lại gọi điện cho Thành Cương, từ khi nào chịu khó thế, Lý Uy là người thế nào, hai ta đều biết, chỉ cần đánh hơi một chút mùi bất thường thôi là phán đoán ra tình huống ... Huống hồ, tôi nghĩ anh căn bản không phải là vô ý tiết lộ.”
Thằng bé đen xì nhà Trương Kiệt thấy Giản Phạm cũng không sợ người lạ, vươn tay ra đòi bế, bị Trương Kiệt kéo trở lại ôm trong lòng, hừ một tiếng: “Muốn chất vấn, muốn tố cáo thì tùy, cậu không có chứng cứ nào hết, sáng thứ bảy Lý Uy còn chưa phải nghi phạm, cậu định dọa ai, mỗi mình cậu làm cảnh sát chắc.”
“Tôi mà muốn tố cáo anh thì đến đây làm gì? Vụ án này hại tới bao nhiêu người như vậy mà anh vẫn muốn giải vậy cho ông ta à, tôi cảnh cáo anh rồi, anh không biết sống chết nữa sao?” Nếu không có đứa bé, Giản Phàm đã tát cho tên này mấy cái.
“Dù sao là người nội bộ của ngân hàng chuyển tiền, vậy thì chúng phải đền, liên quan gì tới cậu mà lắm chuyện? Huống hồ thủ phạm chính là Vương Vi Dân, không phải giám đốc Lý, sao cậu cứ chĩa mũi dùi vào ông ấy?” Trương Kiệt không hài lòng.
“Anh hồ đồ rồi à? Vụ án này tương đối đặc thù, đại bộ phận người gửi tiền bị Vương Vi Dân lấy lãi suất cao, hồi báo cáo chuyển vào tài khoản chỉ định, ngân hàng có sai, người gửi tiền không hoàn toàn vô tội, kẻ lừa gạt là đáng ghét nhất. Anh nghĩ mà xem, ngân hàng thì sao cũng được, bọn họ tóm lấy lỗi nhỏ của người gửi tiền để đùn đẩy trách nhiệm, dù phải bồi thường, cùng lắm là lấp lỗ hổng thôi ... Nhưng người gửi tiền thì thảm rồi, chúng ta tra cũng phải dăm ba tháng, sau đó đưa lên trên cũng phải vài tháng, đừng nói một hai năm, vài tháng thôi là chuyện làm ăn tan tình rồi, anh chưa bao giờ kinh doanh, không hiểu chuỗi tài chính một khi đứt đoạn là kinh khủng thế nào, tiếp theo đó là đóng cửa, đóng cửa là bao nhiêu gia đình ảnh hưởng? Anh tự nghĩ đi.” Cho dù tổn thất cuối cùng ở ngân hàng, nhưng người bị hại là người gửi tiền vừa và nhỏ, chuyện chấp pháp của cơ quan giám sát, tòa án, càng biết nhiều, Giản Phàm càng không khen nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT