“Ài ...” Giản Phàm thở dài thò đầu ra, nhìn Tằng Nam đã thay đổi phong cách ăn mặc, không còn quyến rũ gợi cảm như trước, khẽ thở dài: “Tôi hiểu chị ấy hơn cô, mặc dù chị ấy bề ngoài rất hiền hòa, nhưng một khi đã xung đột rồi, chị ấy không dễ từ bỏ nguyên tắc đâu ... Đừng lôi chị ấy ra, cô mỗi lần có chuyện muốn nói đều dùng chị ấy làm cớ thì có.
“Nhất định ép tôi phải nói ra mục đích khác à?” Tằng Nam tung ra chiêu sát thủ: “Tôi đang hỏi anh đấy, năm ngoái làm sao vậy, sao lại đi gây sự với mẹ chị ấy, năm ngoái thấy tâm tình anh không tốt, tôi cũng có chuyện nên không hỏi ... Thời gian dài như vậy còn chưa bình tâm lại à?”
“Chị ấy không nói với cô à?”
“Không, chỉ nói là anh cãi nhau với mẹ chị ấy, mẹ chị ấy giận lắm, này, vì sao chứ, có phải là vì nhà họ chê anh nghèo không?” Tằng Nam tò mò.
“Còn nghiêm trọng hơn cả nghèo.”
“Rốt cuộc là gì? Anh thế nào cũng phải tìm người để nói chứ, chẳng lẽ chấm dứt như vậy ... Tôi nói rõ với anh, giờ cứ nhắc tới tên anh trước mặt chị Tương là chị ấy không thích, hôm trước gặp chị ấy, vừa quanh co định nhắc là chị ấy chặn họng. Làm tôi chẳng biết làm sao, nói đi, không chừng tôi giúp được đấy.” Tằng Nam tỏ vẻ tri âm tri kỷ.
Giản Phàm quan sát Tằng Nam, có lẽ trải qua bi thương kia, con người cũng đã thoáng đạt hơn, trang điểm nhẹ, thanh nhã không mất vẻ xinh đẹp, nhìn có vẻ như thành tâm muốn giúp mình thật, nhưng e càng giúp càng hỏng mà thôi: “Tôi một không tiền, hai không quyền, ba không giáo dưỡng, bốn không có cha mẹ giàu sang, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm mà thôi, nhưng bị người ta mang tôn nghiêm ra dẫm đạp sỉ nhục, chê tôi nghèo, chê tôi văn hóa thấp, chê tôi xuất thân không tốt cũng đành đi, nhưng chụp lên đầu tôi cái mũ cảnh sát bẩn ... Coi như thằng thừng đuổi tôi ra khỏi cửa, nếu là cô, cô làm sao? Khóc lóc van xin hay quỳ không đứng dậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT