“Phương thức sinh hoạt hiện đại làm con người ta thiếu rèn luyện, từ nơi này đạp xe về tốn nửa tiếng, vừa vặn bù đắp lại, anh không thấy bụng Tiêu Thành Cương có mỡ rồi à, vì ngồi xe quá nhiều đấy ... Tôi vừa rèn luyện lại tiết kiệm tiền, sao không làm?” Giản Phàm vừa nói vừa vẫy tay chào hỏi mấy đồng đội mới quen.
“Phục rồi, tôi phục thật rồi, thế cậu thong thả mà đạp xe nhé, tôi về nhà đây.” Trương Kiệt đến cạn lời, lý luận thì nghe rất đúng, nhưng mà Giản Phàm nói ra nó sai sai thế nào ấy, chỉ là hắn không cãi nổi.
“Khoan, ra ngoài nói chuyện.” Giản Phàm nói một câu hết sức thần bí rồi đi ra lấy xe đạp đạp đi.
Trương Kiệt lái xe rời đội bốn, Giản Phàm đợi ở bên đường, xe tới nơi, Giản Phàm bỏ xe đạp, lên ghế phụ lại, vặn chìa kia tắt máy đi, nghiêm mặt nói: “Trương Kiệt, tôi từ Ô Long về đã 5 ngay rồi, có một câu tôi không thể không nhắc anh.”
“Nói đi.”
“Trong quãng thời gian tôi không có nhà, anh có liên hệ với Lý Uy và Nguyên Nghị Minh không?” Giản Phàm đột ngột tung ra một quả lựu đạn.
Trương Kiệt giật mình, ngạc nhiên nhìn Giản Phàm một lúc, lặng lẽ gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT