“Đội trưởng, thời gian qua về nhà, tôi bình tâm nghĩ lại nhiều chuyện, có lẽ chúng ta luôn bị người ta dắt mũi ... Chúng ta căn bản không phải đối diện với tập đoàn buôn lậu cổ vật đâu, có lẽ vào cái thời Tằng Quốc Vĩ thì đúng là chúng dựa vào buôn lậu cổ vật mưu lợi, nhưng giờ tôi cảm giác không đơn giản như thế nữa, ẩn chứa bên trong là tội ác còn lớn hơn.”
-“Năm mới tuyết lớn phong tỏa lối đi, đặc cảnh khắp nơi, đám người Tề Thụ Dân làm sao mà thoát? Đồng Cô Sơn khả năng chỉ là quân cờ bị vứt bỏ, ném ra để cho chúng ta nhặt, chỉ có hắn bị bắt thì vụ án này mới kết được, hóa giải cục diện căng thẳng khi đó. Anh thấy rồi đấy, bắt được Đồng Cô Sơn, đám người trên tỉnh, thành bận rộn mở tiệc mừng công, toàn bộ quá trình truy bắt liền lơi lỏng, hai vụ án kia bỏ lại cho chi đội, họ quan tâm tới danh nghĩa kết thúc vụ án 14 năm thôi ... Anh không thấy kỳ lạ à, kẻ chạy xa mấy nghìn km thì bị người ta bắt dễ dàng, những kẻ ngay dưới vành mắt thì lại chuồn mất.” Giản Phàm đang nói dở thì nghe thấy tiếng gõ cửa sắt rầm rầm, liền im ngay.
Tần Cao Phong nghe tới chỗ hay, không ngờ bị phá đám, cáu kỉnh quát một tiếng "đợi chút" rồi đi ra mở cửa, Giản Phàm quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa mở ra, là Ngũ Thần Quảng.
“Chi đội trưởng, chú tới rồi.” Giản Phàm mỉm cười đứng dậy hỏi thăm.
Có điều Ngũ Thần Quảng mặt mày âm trầm, nhìn Giản Phàm rất bất thiện, như nhìn ra nụ cười kia có phần giả, ngọt nhạt nói: “Sao tôi thấy Cao Phong đáng lẽ không phải là người đầu tiên cậu tới thăm? Trong mắt không có lãnh đạo nữa à?”
“Chi đội trưởng, đôi khi con mắt nhìn thấy không phải là thật, lời đồn lại càng sai, chú không phải bảo tôi, khi không tin được ai thì chỉ có thể tin mình à?” Giản Phàm hiểu ngay, hành động nào đó của Tiêu Minh Vũ bị Ngũ Thần Quảng hiểu rồi, từ chuyện báo công lẫn điều chuyện bị áp xuống, thấy rõ thái độ của ông ta.
“Tôi vốn không định gặp lại cậu nữa, có điều biết tin cậu ở chỗ Cao Phong, lại thấy mình có lẽ trách sai cậu, tôi hỏi thẳng, giờ ban điều tra hình sự cục chuẩn bị điều cậu tới làm trợ lý, nói không chừng có tương lai đấy, muốn đi thì báo danh, tôi không cản, ở lại thì nói không chừng xui xẻo như cậu ta.” Ngũ Thần Quảng chỉ Tần Cao Phong làm điển hình phản diện, mắt nhìn xoáy vào Giản Phàm, có điều thấy y chẳng hề bất an vì bị phát hiện mánh khóe mà thản nhiên đối diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT