Giản Phàm tức khắc chạy lên mặt đất, gọi theo Hồ Lệ Quân, Trần Thập Toàn và người đội trọng án, lên hai cỗ xe, biến mất trong bóng đêm.
Mười phút sau chủ nhiệm Hạ tới hiện trường trải qua giám định sơ bộ bắt đầu chụp ảnh hiện trường truyền lên tỉnh, tay cầm máy ảnh cũng run lên, ánh mắt còn nóng rực hơn đám Tiêu Thành Cương, nhìn thế là Ngũ Thần Quảng biết chẳng giám định cũng hiểu không phải đồ giả rồi.
Ba mươi phút sau, hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe áp giải ở giữa quay trở lại khu Bành Tây, áp giải duy nhất một mình Trịnh Thành Thắng, tới cổng xưởng mỹ nghệ. Cửa mở ra, xe đi thẳng vào trong, Trần Thập Toàn tự mình cầm súng cảnh giới chỉ huy đồng đội đưa Trịnh Thành Thắng vào phòng trực ban.
Trông cửa Tề Kiến Quốc bị còng nhìn thấy người được đưa tới thoáng ngẩn ra lại cúi xuống, bị thẩm vấn nửa tiếng, ông ta đã nói hết sạch rồi, còn Trịnh Thành Thắng vẫn hoang mang chẳng hiểu gì, bị người ta kéo lên xe đóng sầm cửa lại.
Không hỏi gì hết, chỉ nhìn một cái mà thôi, đừng nói Trịnh Thành Thắng không hiểu, người đội trọng án nhận được mệnh lệnh về đội của Giản Phàm càng ù ù cạc cạc, nhiệm vụ ở đây đã giao lại cho đặc cảnh tỉnh.
Sáu cỗ xe xông pha mưa tuyết về tới chi đội điều tra hình sự thì đã là 8 giờ tối, một đám đồng đội gọi nhau đi ăn cơm, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng thấy Trịnh Thành Thắng bị áp giải về đội thì biết sắp thẩm ván, đợi Giản Phàm xuống xe hỏi: “Tổ trưởng, chúng tôi có giúp được gì không?”
Thời Kế Hồng nhanh miệng: “Phần tử cứng đầu này không dễ đối phó đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT