Cửa xe mở ra, Quách Nguyên chuẩn bị trước tránh sang bên cho gió lạnh như dao cắt ùa vào, dù vậy vẫn bị gió thổi rát hết mặt, trong xe ai nấy đều rùng mình.
“Cỏ khô cây chết ngôi mộ hoang, oan hồn khóc lóc lệ hai hàng.” Tiêu Thành Cương không biết đọc bài thơ quỷ quái gì giọng nghe rờn rợn.
Trương Kiệt cười gian: “Phong thủy tốt, thật phong quảng. Người anh em, ăn no rồi, uống đủ rồi, lên đường thong thả nhé.”
Giản Phàm không nói không rằng, che mặt đợi thích nghi với không khí mới rút súng ra, rắc một tiếng, sau đó rút băng đạn ở bên khác lắp cạch một cái, làm người ta nghe mà sởn gai gốc: “Tháo còng cho hắn đi, lải nhải cái gì?”
Câu này không khác gì sét bổ giữa đầu, vừa nhìn hai tên kia lấy chìa khóa ra, Tôn Trọng Văn ba hồn bảy vía bay biến hết, ra sức vùng vẫy: “Các, các người làm gì, làm gì thế hả?”
“Mẹ nó, mày ngồi im không, tháo còng chứ có phải là tống giam mày đâu.” Tên kia chống cự làm Tiêu Thành Cương mãi không thể tra khóa vào ổ.
“Tôi có tội, tôi có tội, nhốt tôi lại đi, cho tôi vào tù.” Tôn Trọng Văn la hét, giữa đêm khuya nghe vô cùng thảm thiết, hắn ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, cái còng này tháo ra là hắn chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play