Giản Phàm vẫn cứ ương bướng: “Có ai bị thương đâu?”
Thằng nhãi này không ý thức được vấn đề, Trần Thập Toàn muốn điên: “Đợi đến khi có người bị thương thì muộn rồi, huống hồ cứ tiếp tục thế này sớm muộn cậu cũng gây đại họa mà thôi.”
“Chú Trần, tôi nhớ chú kháng lệnh nên bị đuổi tới đại đội một lau súng mà, sao lại mắng tôi?” Giản Phàm xỉa xói một câu.
“Cái gì, cậu nói gì? Nói cái gì!?” Trần Thập Toàn chạm vào vết thương trong lòng, vung tay tát luôn, dù Giản Phàm có nhanh cũng không né được lần này, đầu bị trúng một tát nghiêng đi.
Trúng phần cứng, đau thì chả đau, nhưng mà cơn điên nổi lên, Giản Phàm hùng hồ xông tới: “Chú dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
“Đánh đấy, cậu là cái thá gì mà tôi không dám đánh, mẹ cậu tôi cũng đánh đấy.” Trần Thập Toàn giơ chân đá.
“Mẹ nó! Lão già chó chết, lão nói gì?” Câu này đụng chạm vào vảy ngược rồi, Giản Phàm gầm lên như thú điên lao tới ôm ngang hông Trần Thập Toàn, đây là chiêu đánh lộn của lưu manh, luận công phu quyền cước thì Giản Phàm cũng không bằng lão già này, nhưng ôm lấy nhau thế này thì bản lĩnh bằng trời cũng chẳng dùng được, hai người lăn lông lốc xuống ruộng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT