Tiêu Thành Cương đứng bên mà hoàn toàn không biết có chuyện mờ ám vừa diễn ra giữa hai người kia, nhìn nhiều tài liệu như vậy chưa chi đã nản, yếu ớt hỏi: “Oa ca, có được không vậy, vụ án mà em từng tiếp xúc, tối đa mười mấy nghi phạm mà đã đủ đau đầu rồi, anh liền một lần kiếm ra mấy trăm người thì tra tới ngày tháng năm nào ... Chị Vũ Vân, không nhầm chứ, nhiều thế này sao? Không rút bớt được à?”
“Hì hì, về phía nam thì có Vân Thành, Văn Hỉ, Hậu Mã, còn về phía bắc có Nhạn Bắc, mấy năm qua vụ án trộm mộ đặc biệt nhiều, Đại Nguyên là trạm trung chuyển cổ vật, cho nên hiềm nghi nhiều ... Giản Phàm, sao anh biết là nguyên quán Đại Nguyên, loại tội phạm này thành phần phức tạp, di chuyển cũng nhiều.” Lương Vũ Vân biết Tiêu Thành Cương là loại đầu bò, giải thích qua loa rồi lại hỏi Giản Phàm.
“Nghi phạm có nói một câu, nhân chứng nghe ra là khẩu âm Đại Nguyên, giọng Đại Nguyên chúng ta líu lưỡi như thế, người ngoài không học nổi. Có điều nếu hắn không phải người Đại Nguyên thì anh thảm rồi ...” Giản Phàm rút USB ra, vỗ vai Lương Vũ Vân: “Xong rồi, cám ơn em nhé.”
“Ê ê này.” Lương Vũ Vân thấy hai người họ định đi rời chỗ giang tay ngăn cản: “Nhờ vả xong người ta là phủi đít đi luôn à?”
Giản Phàm cười khổ dỗ dành: “Em gái à, giờ anh trai em đang bận tối mắt, thật đấy ... Vũ Vân, đợi xong việc rồi anh mời em ăn cơm được không?”
“Gì chứ, chả có tí chân thành nào, em đâu phải là heo con mà lấy đồ ăn ra dỗ em, vào chi đội rồi thì coi mình là chi đội trưởng chắc?” Lương Vũ Vân chất vấn: “Tại sao anh không tham gia buổi Liên Hoan, lớp trưởng gọi điện cho anh cũng không được, anh vô tình thế sao?”
“Anh bận thật mà, không tin em hỏi Thành Cương đi, mấy ngày qua anh chạy tới gãy chân ở chợ đồ cổ Nam Cung, đâu rảnh như em, đi làm còn chat QQ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT