Còn một người bị Lý Uy tác động mạnh hơn, chính là Trương Kiệt, chỉ gặp gỡ một buổi, hắn thành fan hâm mộ rồi, ra sức bênh vực: ““Ông ấy nói đúng mà, Dương Công Uy ngang nhiên vi phạm quy định tang vật giá trị trên 10 vạn phải đưa lên cục thống nhất quản lý, không chỉ phải chịu trách nhiệm mà còn đáng nghi. Tiêu Minh Vũ, phó cục trưởng của chúng ta, không chỉ lờ đi chuyện này, mà còn không tăng cường nhân lực trực ban và điều tra, vừa có trách nhiệm lẫn hiềm nghi. Ngũ Thần Quảng, chi đội trưởng của chúng ta tuy khi vụ án xảy ra không có mặt, nhưng nếu vẻn vẹn tiết lộ bí mật thì có quá dư thời gian. Vương Vi Dân gian trá cũng đáng nghi, Lý Uy quang minh lỗi lạc không né tránh mình là nghi phạm, thản nhiên vô tư, là người ít hiềm nghi nhất.”
“Ài, chúng ta không tra thì còn tương đối rõ ràng, càng tra càng thấy mơ hồ, giờ cả phân cục không ai là không đáng nghi, Giản Phàm, cậu là tổ trưởng, phương án điều tra tiếp theo là gì, không thể lang thang suốt như thế này được.” Trương Kiệt thấy Giản Phàm vẻ mặt thâm trầm, không giống thường ngày luôn tươi cười hớn hở, bấm còi vài cái: “Ê, nghĩ gì thế, đang nói với cậu đấy, phải có trọng điểm điều tra chứ?”
Giản Phàm sắp nghĩ ra cái gì thì bị Trương Kiệt cắt ngang, cáu kỉnh nói: “Trương Kiệt, anh không để xuất nổi một ý kiến xây dựng, một lối suy nghĩ mới mẻ nào à? Chỉ than vãn rồi đợi ăn sẵn, tổ trưởng thì sao? Cái tổ trưởng nát lại còn là lâm thời, anh làm tổ trưởng đi, cơm trưa anh nghĩ cách.”
Thấy giọng điệu bất thiện nay, Trương Kiệt cười hô hố: “Thôi không hỏi nữa, nghe là biết cậu cũng chẳng có cái quái gì .. Nói ra theo cậu phá án cũng tốt, công việc nhàn hạ, vài ba bữa lại được mời ăn uống, cái chức tổ trưởng này nhất định phải thuộc về cậu, người anh em này theo cậu là cái chắc rồi, cậu đi đâu, tôi theo nấy ... Chi đội trưởng mà phái tổ trưởng khác tới, tôi xúi mọi người làm phản đuổi đi, ha ha ha ... Giản Phàm trưa nay ăn gì?”
“Phương hướng điều tra chủ công thì tôi có rồi, anh tin không? Còn ăn cơm à, càng đơn giản, theo tôi về đại đội một ăn chực, ăn xong kiếm cho anh cái phòng để ngủ, chiều phải báo cáo với chi đội trưởng, tôi không biết báo cáo gì đây, về phải thương lượng với hai đồng chí già.”
Trương Kiệt cũng chẳng buồn hỏi phương hướng điều tra là cái gì nữa, dù sao biết đầu óc mình thua xa Giản Phàm, nghe y là được, biết địa điểm kiếm miếng ăn, xoay vô lăng rẽ về phía đường Ngũ Nhất, tới thẳng đại đội một.
Về đại đội một giống về nhà vậy, hết sức thoải mái, Giản Phàm lại còn đích thân vào bếp nấu cơm, vừa vặn gặp cả Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, ăn uống trò chuyện vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT