Trương Kiệt nhìn Giản Phàm, Giản Phàm gật đầu, liền gập sổ tắt ghi âm đi, liền thấy Lý Uy vẫy tay ra hiệu cho hai người tới gần, vừa mới tới gần thì thấy Lý Uy xắn tay áo, đưa cánh tay tới trước mặt hai người. Cả hai đều thấy lưng ớn lạnh, cổ tay trơn nhẵn nổ lên hai vết thương hình tròn đã lâu ngày, đều là người trong nghề, nhìn là biết vết thương do còng tay siết vào gây ra. Không chỉ cổ tay mà cánh tay, khuỷu tay đều có vết thương tương tự, trông rất kinh khiếp, không khác gì bị tra tấn. Giản Phàm và Trương Kiệt đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự bàng hoàng trong mắt đối phương.
“Các cậu đã gặp Kiều Tiểu Ba chưa?” Lý Uy mỉm cười như vết thương không phải ở trên người mình vậy.
Giản Phàm rùng mình một cái hiểu ra vì sao Kiều Tiểu Ba nhìn thấy người mặc cảnh phục lại sợ hãi như thế, té ra là hậu di chứng để lại từ thời đó,
Lý Uy thở dài: “Thời đó Kiều Tiểu Ba còn là chàng trai trẻ, ít tuổi hơn các cậu bây giờ, bị tổ chuyên án dọa cho suýt bị điên, sau khi được thả ra, nhiều năm không dám bước chân khỏi cửa. Biết Bùi Hướng Đông chết thế nào không, bị ba tổ thẩm vấn luân phiên tra hỏi mấy ngày liền không cho nghỉ, tinh thần sụp đổ nên nhảy lầu tự sát. Tôi rất may mắn đã từng đi lính vài năm, tinh thần lẫn gân cốt đều tốt hơn họ, tôi là nghi phạm lớn nhất, nhưng không phải tôi, nếu tôi mà chết thì chung số phận oan nhục như Tằng Quốc Vĩ rồi. Thế nên tôi lựa chọn sống, phải sống, ha ha ha, những thứ này trên hồ sơ không ghi đúng không? ngay cả cái chết của Bùi Hướng Đông, các cậu cũng không biết cụ thể phải không?”
Tình thế xoay chuyển hoàn toàn, người đi điều tra bây giờ lại phải đỏ mặt hổ thẹn trước nghi phạm, cả hai đều là hình cảnh, biết tra hỏi nghi phạm sao thiếu được chuyện động chân động tay, nhưng mà tới mức như Lý Uy thì liệt vào hàng tra tấn ép cung rồi. Huống hồ người ta khi đó còn là cảnh sát, là chiến hữu, là đồng đội, hai người nhìn mà phẫn nộ thay.
Vậy mà đương sự là Lý Uy lại tỏ ra rất bình đạm, khiến Giản Phàm không khỏi liên tưởng tới ba đạo của trà mà Tương Địch Giai nói, trong đó đạo thứ ba nhạt như gió thoảng mây bay là đỉnh cao, không nghi ngờ gì nữa Lý Uy đã đạt tới cảnh giới đó rồi. Còn đám lãnh đạo ở hệ thống công an vẫn vật lộn trong vị đắng mà thôi, thảo nào thua kém xa như vậy. Thái độ Giản Phàm thay đổi: “Giám đốc Lý, vậy thì tôi càng không hiểu, anh đã khổ tận cam lai rồi, cũng đã được đề bạt, vì sao vẫn từ chức?”
Đây là câu hỏi cá nhân, đã không liên quan tới vụ án nữa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT