Dụ được rồi, Giản Phàm nhìn Thời Kế Hồng vẻ mặt kiên định còn vỗ bàn, cố tình phản bác: “Dì Thời, chẳng lẽ Lý Uy nói là mình về nhà ngủ không có bằng chứng thì dì phán đoán là ông ta chứ? Cháu thấy lời giải thích của ông ta hợp lý mà, liên tục công tác một tuần, về nhà một cái thì chuyện đầu tiên muốn làm tất nhiên là ngủ rồi. Nếu là ông ta thì làm sao tổ chuyên án không tra ra vấn đề.”
“Hà ha, có một số chuyện cậu không biết được đâu.” Thời Kế Hồng thần thần bí bí, nhìn xung quanh cứ như trộm, hạ thấp cái chất giọng khó nghe xuống: “Có biết khi thẩm vấn vì sao hắn khẳng định Dương Công Uy hoặc Tiêu Minh Vũ là người lộ bí mật không?”
“Chuyện này cháu thấy người ta nói có lý, người đầu tiên biết tang vật mang về là hai vị lãnh đạo mà, nếu họ tiết lộ thì có thời gian chuẩn bị sung túc.” Giản Phàm nói lời ghi trên khẩu cung.
“Sai.” Thời Kế Hồng nói lớn phủ quyết, sau đó giọng lại nhỏ xuống, cẩn thận cảnh cáo: “Cái này tôi chỉ nói cho mọi người, chớ nói bừa ra ngoài, ai để lộ là tôi bẻ cổ, cả anh nữa đấy Lão Nghiêm.”
Đến cả Trương Kiệt và Nghiêm Thế Kiệt cũng bị thu hút, bốn người chụm đầu vào nhau như phản động mật mưu.
Thời Kế Hồng mặt rất thô bỉ, thịt nhúm vào một chỗ, giơ hai cái ngón cái ra ấn vào nhau, làm động tác ái muội: “Bởi vì khi đó vợ của Lý Uy và Dương Công Uy gian díu với nhau.”
Phụt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT