Tương Địch Giai thấy Giản Phàm mãi không có phản ứng, tay quấn dây nơ càng chặt, thít ngón tay đến tím tái, đầu ngón tay đã đỏ bầm, lấy dũng khí nói tiếp, giọng hơi nhanh chẳng giống sự điềm đạm thường ngày, như sợ không nói ra hết một lúc sẽ không đủ dũng khí: “Xem ra không thể quá tin vào thứ mắt mình nhìn thấy, hôm đó thấy Tằng Nam tới nhà cậu như vậy, tôi cho rằng cô ấy là bạn gái cậu ... Có điều về sau Tằng Nam nói rằng, cậu nhận một vụ án, công tác cũng điều chuyển, đang bận tối mắt. Cô ấy kể cho tôi nghe chuyện bản thân, nói rằng cậu là người rất thông minh, rất lương thiện, rất đáng mặt nam nhân, bảo tôi không nên bỏ lỡ, cô ấy cũng nói cậu đang thất tình ... Nhiều ngày không thấy cậu tới đón nữa, tôi tưởng mình dọa cậu chạy mất rồi.”
“Chị.” Giản Phàm hít một hơi: “Không, em không phải bị chị dọa chạy, mà là chính bản thân.”
“Là sao?” Tương Địch Giai không hiểu.
Giản Phàm cười còn đắng hơn trà: “Không phải là em sợ trách nhiệm, mà là không có năng lực gánh lấy trách nhiệm ấy ... Thích một người, yêu một người và thực sự tới với nhau là hai chuyện khác nhau.”
Cho dù hai người có cả ngàn cả vạn lý do thích nhau, nhưng cũng có cả ngàn vạn lý do hiện thực ngăn cản hai người nắm tay nhau, đôi khi tự hỏi lòng, mình có thể không để ý tới tất cả, nhưng người mình thích thì sao? Mình có thể bấp chấp tất cả, nhưng người mình thích thì sao? Một lần đổ vỡ làm Giản Phàm tới giờ vẫn chưa đủ niềm tin ... Giống Lương Vũ Vân nói, y vẫn đang nhặt nhạnh mảnh vỡ gắn vào trái tim mình.
“Cho nên cậu luôn giữ khoảng cách ái muội giữa chúng ta, nhưng né tránh nói tới tình cảm và tương lai? Né tránh trách nhiệm mà cậu sợ mình không gánh được? ... Nếu như cậu không biết tôi có thể tính vào người tàn tật, có phải cậu định giữ quan hệ mập mờ của chúng ta tới mãi mãi không?” Nữ nhân ở mặt tình cảm gần như có thiên phú trời sinh, Tương Địch Giai không có mấy kinh nghiệm yêu đương tựa hồ thấu hiểu phần nào cảm xúc của Giản Phàm.
“Trong mắt em, chị luôn hoàn mỹ nhất, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi.” Giản Phàm nói một câu chắc nịch, lòng xúc động lặng lẽ đưa mắt nhìn cô gái ôn nhu xinh đẹp đang nhìn y với ánh mắt chan chứa thâm tình cùng thẹn thùng, đột nhiên lại ngập ngừng buồn bã: “Sau khi biết chuyện đó, em nghĩ tới chúng ta tới với nhau, nhưng nghĩ rồi lại sợ ... Nếu em là một người giàu có, em không sợ, em có thể cho chị cuộc sống ưu việt mà người khác không cho được. Nếu em có học vấn thì cũng không sợ, chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài chung, không lo một ngày chị thấy em buồn tẻ. Nếu em có thân phận địa vị, cũng không sợ, ít nhất có thể công khai khoác tay chị trước mặt bạn bè người thân của chị ... Nhưng em có gì, có chút thông minh, có chút khác người, xong mấy thứ đó chưa đảm bảo được gì cho tương lai cả, sở trường nhất là nấu ăn, giờ ngay cả nghề cũng làm sai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play