Tương Địch Giai quen với ánh mắt của Giản Phàm nhìn mình rồi, cười khẽ: “Mỗi lần cha tôi có khách, đều là tôi pha trà đấy ... Giản Phàm, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Giản Phàm không hiểu: “Em, em có làm sao đâu!”
Tương Địch Giai lườm một cái: “Còn không sao, bình thường thì nói không ngừng, hôm nay lại chẳng nói gì, chưa bao giờ thấy cậu trầm mặc như vậy.”
“Hì hì, em không biết nên nói gì.” Giản Phàm ngượng ngùng đáp, sự thực đúng là như thế.
Tương Địch Giai không truy hỏi, giống như đều hiểu, không có ý vạch trần, giống như trước đó giữa hai người không xảy ra bất kỳ chuyện lúng túng nào, cười đổi đề tài: “Một lúc nữa mới có nước, tôi dẫn cậu đi tham quan nhà tôi.”
Muốn tìm một việc gì đó, chuyện gì đó hóa giải sự ngại ngùng giữa hai người, Tương Địch Giai kéo tay Giản Phàm thăm quan không gian nho nhỏ này. Giản Phàm có chút thắc mắc, đã từng thấy biệt thư xa hoa của Tương Cửu Đỉnh ở hoa viên Tây Sơn, chẳng lẽ lại để cha hắn sống trong căn nhà cũ kỹ này?
Diện tích không hơn nhà y ở Ô Long là bao, kết cấu lỗi thời rồi, trà kỷ cũ, chất gỗ tuy có vài phần cổ xưa, nhưng chẳng phải là chất liệu quý giá, sáng bóng, tuổi đời phải kha khá. Một bức tranh họa treo tường, nhưng với trình độ của Giản Phàm không nhận ra hay dở. Phòng ngủ, bên giường có cái tủ sách rất lớn, thư phòng càng tráng lệ, hai mặt tường toàn sách là sách, không gian chật chội, thậm chí có cảm giác hơi rối. Cuối cùng Tương Địch Giai dẫn Giản Phàm tới trước một căn phòng, má hơi hồng, không phải nói, là phòng của cô ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT