“Tôi còn phải tiếp khách khách.” Giản Phàm đặt bát mỳ xuống, cười nhẹ rồi xoay người đi.
Lúc mới đi thì Tương Địch Giai chẳng muốn ăn, bây giờ thực sự cảm thấy đói rồi, thong thả gắp sợi mì cho vào bát, múc ít nước rồi ghé miệng tới cắn một miếng nhỏ. Sợi mỳ trơn mà dai, nước canh đậm đà không ngấy, rau xanh thanh thanh sảng khoái, cứ ăn rồi một giọt nước mắt không biết vừa chảy ra hay là sớm tích ở khóe mắt nhỏ xuống.
Thời gian qua chạy ngược chạy xuôi làm Tương Địch Giai cảm giác tâm lực kiệt quệ, lúc thuận lợi thì bạn bè khắp nơi, khi gặp nạn lại bỏ mặc anh trai nằm bệnh viện, mẹ cũng nằm viện, cha và chị dâu phải chăm sóc, chỉ còn một mình đàm phán như cãi nhau với nhà tiêu thụ tuyến dưới. Tòa án điều tra hỏi đi hỏi lại mãi cũng chỉ mấy lời mỏi mệt đó, khách sạn gần như đóng cửa, lòng người bất ổn, Tương Địch Giai không biết mình còn cầm cự được bao lâu ...
Có điều lúc này cô không cần phải nghĩ tới mấy chuyện đó, có thể thưởng thức một bát mỳ lớn, trong khung cảnh huyên náo ồn ã, lại cảm thụ được lắng dịu trong lòng.
Mỹ nhân khuynh đảo, mắt vương dấu lệ, còn cả với loại thân phận như thế mà ăn bát mỳ rẻ tiền một cách ngon lành, làm Hoàng Thiên Dã không cách nào hiểu nổi chuyện này là sao, lén lút tới bên Giản Phàm hỏi nhỏ: “Oa ca, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Mày giả ngốc đấy à, cô gái kia là sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT