“Tôi không giúp được chị, nhưng tôi kiến nghị, chị nên ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ kỹ, tâm lực con người có hạn, phiền não lại vô hạn, đừng để không vượt qua được lại còn sinh bệnh.”
Tời giờ mới được một câu nói tử tế một chút, phiền loạn nguôi đôi phần, Tương Địch Giai đứng dậy mở thêm hộp giấy nữa, nhưng không phải lại chuẩn bị khóc mà là lau khô nước mắt, ngửa mặt lên hít sâu thu hết nước mắt vào trong lòng.
Di động trọng túi phát ra tiếng chuông kéo dài, Giản Phàm nhìn thấy số điện thoại của lão tam mới nhớ ra có chuyện phải làm, nhận điện thoại nói một tiếng "tới ngay" rồi đứng dậy: “Tôi phải đi rồi.”
“Giản Phàm!” Tương Địch Giai đột nhiên gọi, giọng có chút nài nỉ ”Cậu không ở lại một chút được sao?”
Giản Phàm quay đầu nhìn, ánh mắt Tương Giai giống như hôm đó ở khách sạn Ngũ Châu bám chặt lấy góc áo mình, lúc đó hai người đều lem luốc thê thảm như nhau, không như lúc này một chàng trai ăn mặc xuề xòa không phù hợp với cái văn phòng sang trọng, y lắc đầu: “Chúng ta đều có việc phải làm, tôi thực sự phải đi rồi.”
“Cậu kiếm cớ, cậu ghét tôi như vậy sao?” Tính cách đại tiểu thư của Tương Địch Giai lại phát tác.
“Chị Tương, tôi không kiếm cớ, tôi và người bạn học bày quán ở chợ đêm, một mình cậu ta không làm xuể, tôi thực sự phải đi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT