“Nói có lý, vậy bà ấy lựa chọn cuộc sống ra sao?” Tằng Nam đã nóng ruột lắm rồi.
“Có thể suy đoán thế này, bà ấy tìm được một người quen ở Hậu Liễu Sơn, người quen này tiếp nhận mẹ con họ, sau đó sống hạnh phúc cùng nhau, trong núi không thiếu gì cả, từ dược liệu, rau củ tới thú rừng đủ nuôi gia đình, cách vài ba ngày xuống núi tới trạm cung ứng ...” Giản Phàm phân tích.
“Khoan đã Oa ca, nơi đó không ai ở, cả cái miếu cũng hỏi rồi, trước giải phóng đã bị bỏ hoang rồi, giờ còn cái khung, ngay cả tượng cũng bị đập.” Tiêu Thành Cương chất vấn suy luận của Giản Phàm.
Giản Phàm đứng dậy đem thứ tìm được treo ở bên cửa ném lên bàn, lấy di động ra: “Tôi có bằng chứng, từ đỉnh núi Ngọc Hoàng đi về phía sau, cách con đường cũ chừng lộ trình bốn năm mươi phút có một nhà sinh sống ...”
Mấy thứ này họ đã tò mò mở ra xem lúc nãy, hai cái cán nông cụ nào đó, mấy cục đá đen xì, hoang đường hơn nữa có hai cái giày nát, giống như bới rác đem về. Còn trên màn hình di động là là bức ảnh, có căn nhà nhỏ ẩn trong rừng, đã sập một nửa, té ra Giản Phàm đúng là tìm được nơi có người sống.
Giản Phàm cầm cục đá đen lên: “Béo, mày biết cái gì đây không?”
Phí Béo thấy bị xúc phạm : “Còn phải hỏi, đá kê bếp chứ còn gì nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT