Chuyện này Tiêu Thành Cương không nghi ngờ, hắn từng chứng kiến hai cha con câm điếc trò chuyện tưng bừng rồi, đang định hỏi gì thêm, Giản Phàm đột nhiên kéo tay: “Được rồi, đã nói xong, chúng tôi đi đây, mấy câu rồi nhỉ?”
Tằng Nam hiểu ý ngay tức thì, phối hợp với Giản Phàm: “Mới sáu câu.”
“Được, vậy trả tôi 40 đồng.” Giản Phàm đưa tay đòi tiền.
Trương Tiểu Câu cuống lên, ấp a ấp úng: “Tờ tiền to thế này tôi đi đâu mà đổi ... Hay hay, mọi người còn hỏi gì nữa, không ... Vào đây vào đây, vào nhà nói chuyện.” Nói rồi nhiệt tình chạy ra mở cửa đón khách, thái độ thay đổi hoàn toàn, lúc tới thì không hoan nghênh, giờ chỉ sợ khách đi.
Tiêu Thành Cương, Tằng Nam che miệng cười, tiền có sức mạnh ghê gớm thật đấy, nhưng cách cho tiền cũng rất cần nghệ thuật, nếu để đối phương thấy mình cần họ, e khó hỏi ra gì, nhưng hiện giờ khác hẳn, Trương Tiểu Câu phải vắt óc nói sao cho đáng tiền rồi.
Ba người vào sân, Trương Tiểu Câu mời khách ngồi, mình đứng bên đợi trả lời, Giản Phàm đổi giọng điệu, ngẫm nghĩ mãi lắc đầu: “À, tôi chẳng còn gì để hỏi anh nữa ... Thế này, tôi hỏi ông nội anh vài câu, anh làm phiên dịch.”
“Đợi chút ...” Trương Tiểu Câu không nhiều lời chạy vào nhà mời ông nội ra kiếm tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT