Hai cha con Trương giả một què một điếc, một không biết gì, một chẳng thể nói. Giản Phàm tốn hết tâm tư mới tóm gọn vài câu hỏi, Trương Què hoa chân múa tay một hồi, Trương Lão Thuyên ú a ú ớ, bên kia giải thích không ra. Chưa cam tâm hỏi nguyên quán, trả lời là Hậu Lương trang, cách Tảo Thụ Câu còn xa hơn nơi này, có thể nhìn ra hai cha con này tuy khách khí với đoàn người bọn họ, nhưng rõ là không tín nhiệm, nhất là Trương Lão Thuyên cứ nhìn chằm chằm Tằng Nam, làm cô không hiểu sao sợ hãi, trốn sau lưng Giản Phàm.
Nói được vài câu thì chính chủ về, người gầy gò nhỏ thó, mặt như trộm, vào sân gọi "cha" sau đó sững người, dưới nách có hai quả dưa, vội dấu vào áo, không nói cũng biết là trộm ở đâu.
Trưởng thôn cũng nhìn ra, chỉ mặt hết nói, có lẽ cũng không muốn làm xấu mặt thôn trước người ngoài, nói thẳng luôn: “Đây là cán bộ lớn, ông chủ lớn ở thành phố xuống, hỏi chuyện trả lời tử tế, mày nhìn mày đi, ông nội mày, cha mày thành thật như vậy, sao sinh ra thằng trộm như mày ...”
Trương Tiểu Câu bộ dạng chấy không sợ cắn, cái mặt nghênh nghênh vô lại, song không dám cãi.
Giản Phàm vội khách khí nói: “Trương Tiểu Câu, chúng tôi không có ý gì cả, mà muốn hỏi anh, Tảo Thụ Câu đúng là có một người tên Giản Hóa Lang, làm sao anh biết?”
Trương Tiểu Câu khịt mũi: “Người tôi biết nhiều lắm ... Này, tôi còn chưa nói đấy, vì sao phát tiền cho họ mà không phát cho tôi?”
Đoán chừng về tới nhà, có chỗ dựa nên thái độ hắn cứng rắn hơn, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà, Giản Phàm vẫn hết sắc nhún mình: “Nếu anh nói được đầu đuôi, cũng có thể phát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT