Lão Đại dịu dàng thấy được trên tay cô cũng có vết thương, trong mắt đen kịt lập tức hiện lên một mảnh tự trách rõ ràng, quả thực chân thành tha thiết khiến người ta nhìn thấy mà tan nát cõi lòng.
"Chúng ta lại để ngài một mình chịu nhiều khổ như vậy."
Có cần phải thế không, anh nói chuyện mà nghẹn ngào cả rồi, anh mạnh mẽ lên chút đi được không. Trương Chiêu Hoa cảm thấy biểu tình thẹn thùng mà cô tưởng tượng trong đầu hoàn toàn không thể thực hiện được trong bầu không khí này.
Một bên thì bị Lão Nhị nâng chân, một bên thì bị Lão Đại ôm còn giơ tay, hai người đều nghiêm túc tự trách như nhau, Trương Chiêu Hoa lùi không được, chỉ có thể bất đắc dĩ lại lần nữa yếu ớt nói: "Mấy vết thương nhỏ thôi mà, thật sự không có gì." Nói xong còn ngốc nghếch cười gượng hai tiếng. Thấy bọn họ vẫn vẻ mặt đau khổ nhớ lại mất mát người thân, Trương Chiêu Hoa cười không nổi nữa.
"Nữ vương, chúng tôi thật sự xin lỗi." Lão Đại vốn ôn hòa, ổn trọng, vừa dứt lời liền cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay Trương Chiêu Hoa.
[Vì sao Lão Đại trông chính nhân quân tử, nho nhã bác học lại làm ra chuyện này? Quan trọng là không khí chẳng lãng mạn chút nào, hắn hệt như đang hôn di thể người yêu, vẻ mặt đau xót như sắp khóc đến nơi. Hơn nữa cái giả thiết này là phương Tây à? Lễ tiết là hôn tay sao? Vô lý, có ai tóc vàng đâu!]
Sao các mỹ nhân lắm lời thế, khiến cô phải oán thán trong tình huống này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT