Cơ Băng Ngọc suy nghĩ lung tung một hồi, rồi săm soi nhìn đám người đang xem náo nhiệt.
Rất nhiều đệ tử thấy mỹ nhân nhìn mình, bất giác nín thở, bị ánh mắt của nàng làm cho ngứa ngáy trong lòng, khó tránh khỏi sinh ra chút tâm tư khác thường.
Nhưng thực tế, Cơ Băng Ngọc căn bản không thèm để bọn họ vào mắt.
Nàng chỉ là đang tìm kiếm đại Boss còn chưa biến thân thôi.
Cuối cùng, Cơ Băng Ngọc dời ánh mắt, dừng lại trên người thiếu niên mặc hoa phục trước mặt.
Ăn mặc diễm lệ - Có!
Không giống người thường - Có!
Bị một vòng tạp binh vây quanh ở giữa - Có!
Vừa rồi còn ý đồ công kích chính mình - Có!
Vài giây sau, khóe miệng Cơ Băng Ngọc vốn còn đang khẽ nhếch bỗng nhiên giương lên, biên độ càng lúc càng lớn, tựa như đường cong tà mị cuồng quyến.
- Nga, Godzilla, ngươi công nhân gia gia tới!
Từ khi Cơ Băng Ngọc bắt đầu có ký ức, nàng đã thường mơ thấy những giấc mộng cổ quái.
Hơn nữa, giấc mộng của nàng sẽ từng bước thăng cấp.
Khi đó, tất cả hình ảnh đều mơ hồ đơn giản, phảng phất như đứa bé tùy ý vẽ bậy. Sau này, khi học tiểu học, sơ trung, thường xuyên xuất hiện quái thú tinh mỹ có thể so với CG trong trò chơi, đến khi học cao trung thì là những đại trường hợp xuất sắc.
Hình ảnh tinh mỹ, cảnh tượng to lớn, nhân vật no đủ, chuyện xưa khúc chiết, tình cảm dư thừa - Võng Dễ nhìn sẽ rơi lệ, chim cánh cụt nhìn sẽ copy.
Đến khi vào đại học, tần suất Cơ Băng Ngọc mơ thấy những giấc mộng như vậy càng ngày càng giảm xuống, khoảng cách thời gian càng ngày càng dài, duy nhất bất biến là sau khi mơ xong những giấc mộng đó, tuy rằng thần thanh khí sảng, nhưng nàng vẫn không nhớ rõ nội dung cụ thể.
Đôi khi Cơ Băng Ngọc còn hoài nghi, có phải chăng từ trước đến nay, tất cả chỉ là do nàng diễn sâu nhân cách phân liệt mà sinh ra một màn ảo tưởng?
Hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như thế!
Sở hữu sự tình đều có trải chăn, lâu dài chờ đợi chính là vì lần gặp lại này!
Có điều…
Cơ Băng Ngọc cố gắng kiềm chế gợn sóng trong lòng.
Nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Người đứng trước mắt nàng thật sự không có chút khí thế nào, trừ khuôn mặt miễn cưỡng còn tính không tồi, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một đại Boss.
Cơ Băng Ngọc suy nghĩ một chút rồi hạ phán đoán.
Thiếu niên hoa phục này hẳn chỉ là một tên tiểu binh chặn đường lòe loẹt.
Vậy nên theo lệ thường, chỉ khi nào đánh cho tên tiểu binh chặn đường kia tàn phế thì đại Boss mới khoan thai đến muộn.
Ngay lúc Cơ Băng Ngọc tự hỏi nên dùng tư thế gì để hành hung người trước mặt thì thanh âm vừa rồi lại vang lên lần nữa, vốn dĩ âm sắc tầm thường nay lại thêm vài phần tức muốn hộc máu nên càng khó nghe, phảng phất một đám vịt đực đang cạc cạc kêu bậy.
"Cơ Băng Ngọc! Ngươi, thứ ti tiện đê tiện, sao dám động thủ với bổn thiếu gia!"
Thiếu niên hoa phục tức muốn hộc máu, hiển nhiên bị hành động vừa rồi của Cơ Băng Ngọc làm kinh sợ, giờ phút này đang vô năng cuồng nộ: "Ngươi sao dám!"
Cơ Băng Ngọc nghe vậy thì sửng sốt, trong đầu toàn là biểu tình bao của mỗ thiếu nữ bảo vệ môi trường đang rống giận.
Nàng theo bản năng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy một đám người sôi nổi nhường ra một con đường, Cơ Băng Ngọc lúc này mới thấy một thiếu niên hoa phục đang bị mọi người vây quanh ở trung tâm, mặt đỏ bừng, cổ rụt lại, đang rống giận với nàng.
Mà ở bộ vị dễ bị hài hòa nhất dưới thân thiếu niên hoa phục, giờ phút này đang cắm một thanh mộc kiếm, kiếm phong không tính sắc bén lại thẳng tắp đinh vào thân cây liễu phía sau thiếu niên, khiến hắn không thể động đậy.
Chỉ cần thanh kiếm kia đi lên một tấc…
Thiếu niên từ đây sẽ không bao giờ sợ bị hài hòa nữa.
Cơ Băng Ngọc trầm mặc một lát, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt sáng đến dọa người, khiến Nhạn Nghi Đoan nhìn thẳng nàng mà sởn tóc gáy.
Trong mộng không có hình ảnh vô duyên vô cớ xuất hiện, Cơ Băng Ngọc nghĩ, vị trí thanh kiếm này hẳn là ám chỉ nhược điểm lớn nhất của bản thân.
Vậy nên…
Nhạn Nghi Đoan rốt cuộc không nhịn nổi ánh mắt của Cơ Băng Ngọc, hắn bất chấp hình tượng quý công tử của mình, tự tay nhổ thanh mộc kiếm đáng chết kia xuống, rồi ném thẳng về phía Cơ Băng Ngọc.
Nhạn Nghi Đoan đang giận đến hôn đầu, hoàn toàn không nghĩ tới tỷ tỷ vừa mới dẫn khí nhập thể của hắn làm sao có thể tiếp được kiếm này.
May mắn thay, "Cơ Băng Ngọc" hiện giờ đã không phải là Cơ Băng Ngọc trước kia.
Cơ Băng Ngọc giơ tay thoải mái mà tiếp được mộc kiếm, cũng chỉ mất một giây để phán đoán ra mấy đợt công kích vừa rồi đều là do thiếu niên hoa phục trước mặt gây ra, trong tiếng rống giận gần như phá âm "Ta nhất định phải bảo phụ thân nhốt ngươi lại" của thiếu niên, nàng bình tĩnh ngước mắt, tiếp tục nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play