" - Cẩn thận!"
Bên tai Cơ Băng Ngọc bỗng nhiên vang lên một tiếng kinh hô rõ ràng, tiếp đó là âm thanh điện lưu ồn ào hỗn loạn, tư tư rung động, khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Hai mắt nàng đau nhức, nhìn không rõ mọi vật trước mặt, ra sức trợn to đến mức không tự giác mà ứa ra nước mắt, nhưng vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ.
May mắn Cơ Băng Ngọc trời sinh nhạy bén, dù tạm thời không thể nhìn rõ, nàng vẫn cảm nhận được có thứ gì đó đang đánh úp tới từ phía sau.
Lực đạo lớn như vậy, thậm chí còn mang theo cả gió, nếu bị đánh trúng, chắc chắn sẽ bị thương!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, bằng vào bản năng thường xuyên ngủ gà ngủ gật để tránh né phấn viết của lão sư toán học thời đi học, Cơ Băng Ngọc nhanh chóng ngửa người ra sau xoay người, hiểm hiểm tránh được đòn đánh bất ngờ.
Nhưng ai ngờ đòn tấn công kia không hề dừng lại, đối phương khựng lại một chút, tựa hồ cũng ngạc nhiên vì nàng có thể tránh thoát. Cơ Băng Ngọc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đòn tấn công tiếp theo đã xông thẳng vào mặt nàng!
Lực đạo này, tốc độ này, cả luồng gió mang theo khi nó lao tới -
Kẻ tới hung hăng, thể tích tuyệt đối lớn hơn phấn viết nhiều, ít nhất cũng phải là một cái folder, thậm chí có thể là bàn phím!
Cơ Băng Ngọc nhíu mày, trong lòng nhanh chóng suy xét mọi chuyện.
Trước đó nàng đang sờ cá trong văn phòng, sau đó ngủ thiếp đi.
Vậy nên hiện tại nàng đang nằm mơ.
Cho nên ngay cả trong mơ, nàng vẫn cứ tưởng tượng ra một bên giáp phương, và giờ bên giáp phương đang hành hung nàng.
Khóe miệng Cơ Băng Ngọc hơi trễ xuống, mặt mày ủ rũ, thần sắc trở nên vô cùng uể oải.
Xã súc, đến cả tự do nằm mơ cũng không có sao?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Cơ Băng Ngọc liền phản ứng lại.
Nếu đây là giấc mơ kỳ diệu của nàng, vậy chẳng phải có nghĩa là sự phát triển của giấc mơ này có thể tự do thao túng sao?
Nghĩ vậy, Cơ Băng Ngọc lập tức nổi gan ác, tùy tay sờ soạng, không biết sờ trúng thứ gì, chỉ cảm thấy vào tay băng băng mát lạnh lại rất cứng rắn, như một viên gạch.
Vừa rồi nàng đã cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được gì, Cơ Băng Ngọc chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cận thị nhiều năm, mơ mơ hồ hồ mà dùng ý niệm cố gắng nhìn rõ thứ dài dài mơ hồ kia -
Vừa dài, vừa cứng, lại vừa lạnh.
Thủ công tựa hồ còn có chút thô ráp.
Trong một mớ hỗn độn, trong đầu Cơ Băng Ngọc chợt lóe lên một tia thanh minh.
Đây, là một viên gạch dài!
Nếu là mơ, vậy có chút biến hình cũng là chuyện hết sức bình thường!
Tuy rằng sự biến hình này có lẽ hơi quá mức một chút, nhưng dù sao cũng là mơ mà, hoàn toàn không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Có vũ khí tương đương với có tự tin, đặc biệt là cầm gạch trên tay, một loại lương phẩm chuẩn bị cho những chuyến lữ hành tại gia, Cơ Băng Ngọc một tay cầm gạch, giờ phút này, tiếng muỗi vo ve bên tai cũng không ảnh hưởng được nàng, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực vô tận, sau lưng phảng phất bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Cơ Băng Ngọc: [cẩu giáp phương, công nhân gia gia của ngươi tới đây.jpg]
Tuy rằng trước mắt vẫn là một mảnh đen đủ màu, nhưng Cơ Băng Ngọc bị cận thị nặng từ lâu đã quen với thế giới mosaic mơ hồ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng dựa vào bản năng, xoay tròn, nhảy lên, mở to hay nhắm mắt cũng không khác gì nhau, không hề bị ảnh hưởng bởi những âm thanh ồn ào xung quanh, giơ tay dùng hết sức ném mạnh viên gạch về phía vị trí vừa tấn công nàng, với độ chính xác như ném phi tiêu từ nhỏ -
Khi khối gạch kia ném mạnh ra ngoài, tiếng muỗi vo ve bên tai bỗng dưng im bặt, tĩnh lặng chẳng khác nào thư viện vào kỳ thi cuối khóa, đến cả tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy cũng không có.
Tựa hồ đã vượt thời không, tiến vào trạng thái hiền giả lướt ngón tay sau 5 phút ôn bài, không một tiếng động.
Cơ Băng Ngọc trực giác có gì đó quái lạ.
Nàng vốn là người hay mộng mị, nội dung mộng lại thiên kỳ bách quái, từ nhỏ đã luyện thành năng lực thần kỳ, nắm giữ phương hướng phát triển của giấc mộng.
Trong mộng của Cơ Băng Ngọc, nàng trên có thể lốc xoáy cửu thiên, dưới ngao du tứ hải, tùy tiện dùng ngón chân moi đất cũng có thể moi ra một bộ phim truyền hình Mary Sue ngốc bạch ngọt.
Mộng của nàng thường là đất rung núi chuyển, trời sụp đất nứt, khiêng đạn pháo, tay xé giáp phương đều là chuyện thường như cơm bữa, năm tháng tĩnh hảo, Tiểu Điềm Điềm trước nay không liên quan gì đến Cơ Băng Ngọc diễn tinh táo bạo.
Trước mắt yên tĩnh như vậy, nhất định là giả dối, có lẽ giây tiếp theo, một trận lốc xoáy mới sẽ xuất hiện!
Nhớ lại cảnh đại chiến Godzilla trong mộng lần trước, Cơ Băng Ngọc lại thản nhiên.