Tạ Kiều Ngọc tắm rửa sạch bùn đất bám trên người, nhỏ thêm chút hương liệu mua từ huyện thành vào thùng gỗ, cuối cùng cũng cảm thấy mình thơm tho hơn. Hộp hương liệu này là bảo bối của Tạ Kiều Ngọc, một hộp đáng giá cả một lượng bạc.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn ở nhà là năm lượng bạc, đổi ra là năm nghìn văn tiền. Số tiền này đối với dân thường có lẽ là cả năm tích cóp, nhưng ở Tạ gia chỉ là tiền tiêu vặt của Tạ Kiều Ngọc.
Năm lượng bạc này hắn còn muốn mua chút vải vóc may quần áo. Ra ngoài giao du không thể mặc đồ rẻ tiền, thường thường tốn đến hai lượng bạc.
Nhưng mua vải vóc không phải tháng nào cũng cần. Từ nhỏ đến lớn hắn cũng tích cóp được không ít tiền. Cho Ngụy Bác Văn chút bạc, tên tham ăn kia sẽ đi tửu lầu mua đồ ngon. Ngoài ra mua vài chiếc trâm cài cho có vẻ ngoài, hắn cũng không tiêu xài gì nhiều.
Đến khi Tạ Viễn cho hắn ba mươi lượng bạc, Tạ Kiều Ngọc thật sự rất vui mừng. Đến thôn trang rồi lại chẳng có chỗ dùng đến, hắn vừa không cam lòng lại vừa thỏa mãn, muốn tiêu một khoản lớn nhưng lại bị bắt tiết kiệm.
Buổi tối hắn lại cùng Tạ lão phu nhân ăn cơm. Ăn xong, Tạ lão phu nhân nói: "Con đi lễ Phật với ta."
Ngày này mọi việc được sắp xếp rõ ràng.
Tạ Kiều Ngọc ở Phật đường vô cùng đoan trang, Tạ lão phu nhân rất hài lòng về hắn. Bà thầm kinh ngạc, vốn dĩ bà không định tìm hiểu về Tạ Kiều Ngọc, luôn coi hắn như con vợ lẽ mà lạnh nhạt. Bây giờ tiếp xúc lâu rồi mới biết hắn là một đứa trẻ tốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT