Rau thơm thái nhỏ rải vào nồi canh màu trắng sữa, Lão Đổng thong thả húp canh như người ta thưởng trà, mắt khép hờ, miệng hớp khẽ, hơi hít sâu tận hưởng vị, cái vẻ mặt đó người khác nhìn vào đã đủ thấy thỏa mãn, thì ra ăn thôi cũng là một loại hạnh phúc lớn như thế.
" Ngon quá, đưa muôi cho tôi!" Bao Tiểu Tam đã húp hết một bát canh, quên béng cả cái bụng đau:
" Ừm, ngọt thật!" Cảnh Bảo Lỗi cũng học theo Lão Đổng nhấp nháp:
" Nước suối trên núi, cá sống tự nhiên, hương vị thuần thiên nhiên đấy, uống đi, đợi mỡ cá tan ra thì mùi vị hạ xuống một bậc, ăn thôi, ăn thôi, mọi người, không cần khách khí đâu, ăn ở đây phải tự nhiên thoải mái." Lão Đổng nhiệt tình mời, thật ra còn cần gì mời nữa, nhìn hắn ăn như thế là ai nấy tự giác cầm bát, chấm bánh ngô với canh cá, ăn tưng bừng rồi:
" Lão Thu, gần đây sống có được không?" Đổng Thuần Khiết háu ăn, nhưng không phải là loại thăm ăn tục uống, cắm mặt vào bát không biết tới ai như Bao Tiểu Tam, ăn thong thả vừa bắt chuyện với Lão Thu:
" Được, có gì mà không được, sống cho qua ngày." Lão Thu chẳng ngẩng đầu lên, giọng điệu khô khốc:
" Nói nhảm đấy hả, có vợ có con quây quần bên bếp, còn chẳng hơn ra ngoài dầm mưa dãi nắng à? Tôi còn chẳng bằng anh, ngay cả vợ cũng không giữ được." Lão Đồng khẽ thở dài:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play